Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 65: Bắt ba ba trong chậu

“Cái gì?! Các ngươi không phải đã chết rồi sao?”

Tống Dật phủi bụi trên người, quay sang mắng: “Chết cái gì mà chết! Nhu nhi còn đang đợi ta về cho nàng ấy một hôn lễ long trọng kia kìa!”

Tên đeo mặt nạ đứng chết trân tại chỗ nhìn Tống Dật và Tống Viễn đứng dậy, tay run rẩy chỉ vào hai người: “Vậy… chuyện ngươi tạo phản cũng được sắp đặt từ trước sao?”

Tống Dật gật đầu: “Xem như ngươi cũng không ngu lắm. Ta và hoàng huynh sớm đã biết có kẻ âm thầm chơi xỏ bọn ta rồi, chỉ là chưa thể xác định được kẻ này là ai vậy nên đành tương kế tựu kế bắt ba ba trong chậu thôi.”

Tống Viễn ôm lấy Doãn Y Thần, tay lau nước mắt cho nàng: “Y nhi đừng khóc, ta không sao.”

Tên đeo mặt nạ đỡ trán vừa khóc vừa cười: “Hay cho câu bắt ba ba trong chậu! Ta là tác giả, ta là người cho các ngươi sinh mệnh! Vậy mà các ngươi dám dắt ta như dắt chó! Khốn kiếp! Rõ ràng ta tận mắt thấy ngươi tự tay gϊếŧ người, sao có thể như vậy…”

Tống Dật búng nhẹ vào lưỡi kiếm, giễu cợt nói: “Hửm, mấy tên này sao còn chưa dậy nữa, muốn ta tới đá đít từng người mới chịu bò dậy hay gì!”

Tức thì mấy “xác chết” đang nằm trên đất lập tức lồm cồm bò dậy, có kẻ diễn nhập tâm quá ngủ ngáy o o đến khi được gọi dậy mới ngơ ngác nhìn xung quanh.

Tên đeo mặt nạ tức xì khói, vẫn cố chấp hỏi lại: “Vậy chẳng lẽ những người khác cũng…”

Tống Dật: “Ừm hứm như những gì ngươi thấy đó, họ vốn cũng đâu có chết thật.”

Thừa tướng không biết từ đâu chui ra cười ha hả: “Lêu lêu ngươi tưởng bọn ta là con rối trong tay ngươi chắc.”

Tên đeo mặt nạ mặt tái mét, hoá ra tất cả những gì hắn thấy suốt bao năm qua chỉ là những gì bọn họ cho hắn xem thứ hắn muốn thấy???

Hắn ta tức đến mức hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ngữ khí lạnh đi: “Nếu các ngươi đã không làm theo thiết lập nhân vật vậy thì hôm nay cùng chôn thây tại đây đi!”

Ngay lập tức hắn ta ra lệnh cho tất cả binh lính phía sau giơ cung bạt kiếm chờ lệnh tấn công. Doãn Y Thần đang nép trong ngực Tống Viễn lúc này mới mỉm cười nhìn hắn ta: “Ngươi tưởng bọn ta chỉ chuẩn bị nhiêu đó thôi sao?”

“Cái gì nữa hả?”

Nàng giơ cao hổ phù trong tay, mỉa mai nhìn hắn: “Ngươi quên rồi sao, ta vẫn chưa đưa ra con át chủ bài cuối cùng. Cấm quân của ta còn mạnh hơn đám tàn quân của ngươi rất nhiều.”

Nàng giơ cao hổ phù trong tay, tức thì hàng loạt cấm quân xông ra hộ giá, người nào người nấy áo mũ chỉnh tề như đã chuẩn bị từ trước.

Hắn ta nhìn hàng loạt cấm quân tuôn ra như thác lũ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Hổ phù! Sao hắn ta lại quên mất thứ này chứ!

Doãn Y Thần đắc ý nhìn hắn: “Ai sống ai chết còn chưa biết đâu.”

Nói xong cấm quân lập tức theo lệnh nàng ồ ạt xông lên. Cấm quân được đào tạo kỹ lưỡng người nào người nấy đều có võ công cao cường, chỉ phút chốc đã dẹp yên quân phản loạn.

Gã đeo mặt nạ thấy tình hình nguy cấp, nhân lúc mọi người không để ý liền thúc ngựa rời đi.

Nhưng hắn ta không ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ lựu đạn, còn chưa kịp ra đến cửa cung hắn đã bị Thẩm Thanh Nhu bắn một mũi tên trúng đùi ngựa.

Ngựa bị đau lập tức hí vang hất ngã hắn ta xuống đất.

Thẩm Thanh Nhu lập tức nhảy khỏi yên ngựa tự tay tóm sống gã đeo mặt nạ đưa vào trong điện.

Tống Dật vừa thấy nàng lôi cổ gã đeo mặt nạ tiến vào liền hí hửng chạy tới nịnh nọt: “Nhu nhi đúng là giỏi mà. Ta yêu nàng nhất.”

Gã đeo mặt nạ ôm lấy cái chân đau đớn nhìn Thẩm Thanh Nhu: “Chẳng phải ngươi đã bị Tống Dật phế võ công rồi sao?”

Lần này không để Tống Dật đáp lời, nàng đã dõng dạc nói: “Ngươi nghĩ xem chàng ấy yêu ta như vậy liệu có nỡ làm ta bị thương không?”

Tống Dật gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, nương tử là để yêu thương, nàng ấy giỏi võ như vậy sao ta nỡ phế võ công nàng ấy chứ?”

Hắn ta vẫn như chưa thể tin nổi lắp bắp hỏi: “Còn chuyện nàng ta trốn khỏi phủ cũng do ngươi sắp đặt?”

Lần này Tống Dật lắc đầu: “Không phải, toàn bộ chuyện này đều do hoàng huynh ta tự tay lên kế hoạch, ta chỉ giả vờ như rất hận rất ghét huynh ấy cho ngươi yên tâm thôi.”

Ngừng một chút như để lấy hơi, Tống Dật mới tiếp tục nói: “À còn nữa, từ lâu ta đã biết thừa tên Sở Thương đó là do ngươi cố tình cài cắm bên người ta rồi. Hí hí cái gì bọn ta cũng biết, duy chỉ có ngươi là không biết gì thôi.”

Hắn ta nghe vậy hoàn toàn sụp đổ, cả người run rẩy ngã quỵ trên đất, mặt xám ngoét không ngờ tính toán bao năm hoá ra lại là gậy ông đập lưng ông.

Doãn Thanh thấy náo nhiệt quá cũng tới góp vui, nàng tươi cười nói: “Thực ra chuyện này cũng có một phần công lao của ta đó. Ngươi xem, loại kiếm này giống với kiếm ảo thuật ở hiện đại đó, có thể co rút vào như này nè.”

Vừa nói nàng vừa dùng kiếm đâm vào tay mình để kiểm chứng.