Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 64: Giữa hai chúng ta chỉ có một người được sống

Gϊếŧ toàn bộ người trong phủ thừa tướng, tin tức hoàng hậu mang thai, Vinh thân vương Tống Dật tạo phản đánh thẳng vào cung, mọi chuyện tưởng chừng như phải mất rất nhiều thời gian nhưng lại diễn ra vô cùng chóng vánh, chỉ trong một ngày bao nhiêu chuyện cùng ập tới cùng một lúc.

Tống Dật chia quân ra làm nhiều hướng, lần lượt tới gϊếŧ sạch quân thần trong triều, riêng hắn cưỡi ngựa trắng tiến thẳng đến cửa cung. Hắn hạ lệnh:

“Phóng tiễn!”

Từng mũi tên bay thẳng lên cửa cung, người chết như ngả rạ, thị vệ nhanh chóng đóng cửa cung, chạy vội tới bẩm báo cho Tống Viễn.

Tống Viễn đang an ủi Doãn Y Thần vừa mất cha thì lại thấy một thị vệ đầu tóc rối tung, y phục dính đầy máu chạy vào hô lớn: “Hoàng thượng, Vinh thân vương dấy binh tạo phản, giờ đã đánh đến cửa cung rồi ạ.”

Sắc mặt Tống Viễn khẽ biến, hắn nhẹ nhàng an ủi nàng: “Y nhi, nàng ngoan ở đây đợi ta, ta nhất định sẽ về sớm thôi.”

Nước mắt nàng lăn dài níu lấy tay hắn: “Vì thϊếp, vì con, chàng nhất định phải bình an trở về.”

Tống Viễn hôn nhẹ lên trán nàng, gật đầu đáp: “Vì tiểu bảo bảo, ta nhất định sẽ về.”

Nói xong hắn bước vội ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn Thu Nguyệt chăm sóc nàng thật tốt, tránh để nàng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Tống Viễn nhìn cửa cung đóng chặt, cười nhạo một tiếng: “Hoàng huynh, huynh nghĩ cứ đóng cửa cung như vậy thì ta sẽ không xông vào được sao?”

Nói rồi hắn sai người dùng đại bác bắn liên tục vào cửa cung, tức thì cửa cung vang lên tiếng nổ lớn.

“Rầm! Rầm!”

Dù cửa cung có vững chắc đến đâu thì cũng không sao bì lại với sức mạnh của đại bác, chỉ thấy khói bụi mù mịt, cửa cung phút chốc bị cho nổ tung thành từng mảnh vụn.

Đám phản quân thấy cửa cung đã bị phá thì lập tức ồ ạt xông vào, đám phản quân đi tới đâu gϊếŧ chóc tới đó, đến cả cung nữ chân yếu tay mềm cũng không tha.

Thị vệ trong cung liều mình chiến đấu ngăn cản bước tiến quân thù, hoàng cung nhuộm đỏ máu, trên trời mây đen ùn ùn kéo đến giống như ông trời cũng không nhìn nổi cảnh tượng này mà phẫn nộ.

Phe phản loạn thành công chiếm được cổng thành, hai bên giao chiến kịch liệt bất phân thắng bại, Tống Dật cầm kiếm trong tay chém gϊếŧ đến đỏ mắt, hắn vừa vung kiếm vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tống Viễn: “Hoàng huynh à hoàng huynh, huynh coi huynh có giống con rùa rụt cổ không? Huynh mau ra đây nhìn xem có biết bao kẻ vì huynh mà ngã xuống đi.”

“Ai nói ta sợ?” Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên khiến đám người đang chiến đấu hăng say đồng loạt dừng tay.

Tống Dật thấy Tống Viễn ung bước ra thì ra lệnh cho thuộc hạ thu kiếm, hắn chĩa mũi kiếm về phía Tống Viễn, phấn khích nói: “Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng chịu ra rồi. Hôm nay giữa hai ta chỉ có một người được sống.”

Tống Viễn cũng rất sảng khoái cho thị vệ lui xuống, hắn biết mục tiêu của Tống Dật là hắn, mối thù của hai người nên để hai người tự giải quyết, không nên liên lụy đến đến người khác.

Tống Viễn rút bảo kiếm, ánh mắt sắc bén: “Ta lớn tuổi hơn ngươi, vậy cứ để ngươi ra tay trước đi.”

“Vậy đệ không khách sáo đâu.”

Vừa dứt lời Tống Dật liền cầm kiếm lao tớI, từng nhát kiếm đều chí mạng, nếu sơ xẩy có thể bị cắt đứt kinh mạch toàn thân, quả là tàn nhẫn độc ác.

Lưỡi kiếm loé sáng phát ra tia lửa, hai người một người là hoàng đế một người là loạn thần tặc tử, tưởng chừng như mối quan hệ luôn tốt đẹp vậy mà sau lưng vẫn luôn nghi kỵ lẫn nhau.

Đám thị vệ lẫn sát thủ nhìn cảnh huynh đệ tương tàn, rảnh rỗi quá liền bắt đầu đánh cược xem ai sẽ thắng.

“Ta thấy hoàng thượng có phần nhỉnh hơn Vinh thân vương đó, đương nhiên hoàng thượng của chúng ta sẽ thắng rồi.”

“Ây da ta lại thấy kiếm pháp Vinh thân vương uyển chuyển mềm mại, thấy cũng… được được.”

“Ngươi quên mình là người của ai à! Hoàng thượng mà thua thì chúng ta toi đời đó! Hoàng thượng nhất định phải thắng!”

“Đúng đúng, hoàng thượng thắng chắc rồi!”

Bên đám sát thủ cũng không vừa, bắt đầu giở giọng cà khịa:

“Hoàng thượng của các ngươi ngày ngày ở trong cung duyệt tấu chương, làm gì có thời gian luyện kiếm như chủ tử nhà ta chứ!”

“Chủ tử nhà ta nhất định sẽ thắng!”

“Chủ tử cố lên! Chủ tử cố lên!”

Hai bên không ai chịu nhường ai liền xông vào đánh nhau, cảnh tượng loạn cào cào, cho đến khi Tống Viễn đâm một nhát kiếm vào ngực Tống Dật, Tống Dật cũng đâm kiếm trúng giữa bụng Tống Viễn đám người mới dừng lại.

Tống Viễn và Tống Dật cùng ngã xuống, máu chảy thấm lên đất, bên cạnh là tiếng kinh hô của đám thị vệ.

“Tống Viễn!”

Là giọng của Y nhi! Sao Y nhi lại tới đây? Chẳng phải đã kêu nàng ấy ngoan ngoãn chờ hắn quay lại rồi sao…

Doãn Y Thần chạy tới ôm lấy hắn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Tống Viễn… chàng nhất định phải gắng lên… ngự y sẽ tới ngay…”

“Ngự y? Ngự y cũng không cứu được các ngươi đâu.”

Kẻ đeo mặt nạ dẫn một đoàn quân tiến vào cung bao vây toàn bộ đám người, hắn ta vui sướиɠ nhìn cảnh tượng máu me trước mắt, không khỏi vỗ tay khen ngợi:

“Làm tốt lắm, quả không hổ là nhân vật dưới ngòi bút của ta. Thật sự rất tàn nhẫn.”

Doãn Y Thần sửng sốt nhìn hắn, nàng cảm thấy hắn ta rất quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi…

Kẻ đeo mặt nạ đầu lâu nhếch môi: “Từ giờ sẽ không còn Tống Viễn hay Tống Dật gì nữa, ta sẽ đích thân thống nhất giang sơn này.”

“Vậy ư? Ngươi đắc ý hơi sớm rồi đấy.”

Tống Dật vốn đang nằm thẳng đơ trên đất đột nhiên đứng dậy vươn vai, hắn đỡ Tống Viễn đứng lên, hai người nháy mắt với nhau: “Huynh thấy đệ diễn tốt không? Hí hí nhớ phải cho đệ thêm tiền diễn xuất nhá.”