Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 42: Ta không quen hai người

Việc chuẩn bị vật tiếp tế tốn khá nhiều thời gian, Tống Viễn vừa phải lo chuyện động đất vừa lo kiểm tra đê điều, quả nhiên phần đê Trường Giang bị nứt vỡ rất nhiều. Hắn tức giận đùng đùng ra lệnh tịch thu toàn bộ gia sản quan bộ Công trong triều. Hắn nhìn tấu chương được tâu lên, tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Hay cho đám ăn hại nhà các ngươi! Vậy mà còn dám qua mặt ta!”

“Bổng lộc của bộ Công có bao nhiêu bạc một tháng? Vậy mà khi soát nhà lại có thể tìm được nhiều vàng bạc châu báu như vậy? Chưa hết, vậy mà còn dám lén lút mua bán người vào thanh lâu, các ngươi xem luật lệ nhà Tống ra cái gì không hả?”

Giờ phút này mọi lời van xin đều trở nên vô nghĩa, những kẻ liên quan đến tham ô, nhận hối lộ kẻ bị chém đầu thị chúng, kẻ bị đày đến biên ải. Sau đợt này, Tống Viễn mới chợt phát hiện không ngờ trong triều còn có nhiều kẻ vô dụng mua quan bán tước đến vậy. Phụ hoàng của hắn thật mù mắt mới trọng dụng đám người này.

Buổi trưa, mọi người mới được nghỉ ngơi một lát. Tống Viễn không ngủ mà ngồi đọc toàn bộ cáo trạng người dân gửi tới, càng đọc hắn càng cau mày, mãi đến khi Doãn Y Thần quơ quơ tay trước mặt mới khiến hắn hoàn hồn.

Nàng đưa tay khẽ đẩy nhẹ hai hàng lông mày đang sắp dính vào nhau thành một đường thẳng của Tống Viễn ra, nửa đùa nửa thật nói: “Huynh đừng nhíu mày nữa, sẽ mau già lắm đó.”

Tống Viễn mệt mỏi buông thư cáo trạng xuống án sách, nhỏ giọng nói: “Không ngờ đám quan lại này lại tham lam như vậy, sớm biết vậy ta đã chém hết bọn họ ngay từ ngày đầu lên ngôi rồi.”

Doãn Y Thần không biết nên nói gì mới tốt, nàng hiểu cảm giác của hắn, cũng hiểu cảm giác của dân chúng, nàng không thể tha thứ cho đám quan lại hút máu người đó được.

Rất nhanh đoàn người đã tới thôn Lưu Đô, người dân ở đây hay tin Hoàng thượng đích thân tới thì ồ ạt chạy ra mong được ngắm nhìn long nhan. Tống Viễn bước xuống ngựa, hắn không quên dắt tay nàng theo.

Hai người mặc y phục vô cùng đơn giản, không đeo nhiều trang sức, nhưng khí chất lại tao nhã quý phái khó có người sánh bằng.

Những người dân quanh năm làm ruộng lần đầu gặp long nhan, ai nấy đều kinh ngạc không thôi:

“Quả không hổ danh là hoàng thượng của chúng ta, thật khôi ngô tuấn tú.” Một người trong số đó nói.

“Còn phải nói sao! Hoàng thượng còn trẻ mà biết lo cho xã tắc, đại Tống ta thật có phúc.” Một người đáp lời.

“Ô kìa, đứa bé mà hoàng thượng đưa theo có phải Bảo Châu quận chúa không? Trông thật dễ thương quá đi!”

Thế là dưới sự bảo vệ của thị vệ, hai người tới nơi đã được tri huyện chuẩn bị sẵn, là một biệt phủ rộng lớn.

Tri huyện bộ dạng khúm núm nói: “Hoàng thượng, thức ăn đã được chuẩn bị xong, mời ngài và quận chúa dùng bữa ạ.”

Tống Viễn gật đầu sau đó gọi Hoài Ngọc, thái giám tổng quản tới dặn dò gì đó. Sau đó mới cùng Doãn Y Thần và vài người khác cùng đi ăn.

Vừa ăn cơm xong, trong biệt phủ đã có hai người nông dân ăn mặc rách rưới đang đứng chờ. Hai người này khóc lóc ỉ ôi nói muốn vào thăm con gái đã lâu không gặp, hỏi thì họ nói Bảo Châu quận chúa chính là con gái của họ. Thị vệ nghe xong thì cho rằng hai kẻ này đang cố tình gây rối, đang định đuổi đi thì hai người này lập tức khóc ầm lên nói hoàng thượng ỷ thế hϊếp người, coi thường họ là dân nghèo nên không tiếp. Thị vệ bất lực ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đành xét người hai bọn họ, thấy không có gì mới cho vào.

Vừa thấy Doãn Y Thần được Tống Viễn ôm ra, hai mắt bọn chúng lập tức sáng rực lên: “Y Thần, cuối cùng hai ta cũng tìm được con rồi.”

Tống Viễn nhìn hai kẻ ăn xin bẩn thỉu trước mắt rồi lại nhìn sang Doãn Y Thần, hắn hỏi: “Hai người là ai? Có quen Y nhi nhà ta sao?”

Hai kẻ này quỳ xuống lạy rối rít sau đó mẹ nuôi trên danh nghĩa của nàng lập tức khóc lóc kể lể nói: “Hồi bầm hoàng thượng, đây là con gái của thảo dân. Không hiểu sao mấy tháng trước lại đi lạc mất, may được hoàng thượng cưu mang.”

Người cha nuôi quỳ bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng đó bệ hạ, con bé là con gái của thảo dân, người trong thôn có thể làm chứng.”

Nói xong còn định giả bộ tiến lên muốn ôm nàng vào lòng, Tống Viễn lập tức cau mày ôm nàng tránh ra xa, lạnh lùng nói: “Cẩn thận tay chân các ngươi, muội ấy là Bảo Châu quận chúa, sao có thể để các ngươi tùy tiện đυ.ng vào.”

Tên cha nuôi xoa hai tay vào nhau, giọng nói tuy ôn hoà nhưng ai cũng có thể nghe ra sự đe dọa trong đó: “Y Thần, con còn không mau tới đây với cha mẹ, chẳng lẽ con mới tý tuổi đầu mà đã học được thói tham phú phụ bần rồi sao?”

Doãn Y Thần cười lạnh, cha mẹ? Hai người họ có từng coi nàng là con sao?

Nàng lạnh lùng đáp: “Ta không quen hai người. Đừng bắt quàng làm họ.” Nói xong nàng lại quay sang nói với Tống Viễn: “Tiểu ca ca, muội không hề có biết họ. Huynh mau đuổi họ đi đi, muội sợ lắm.”

Hai người họ nghe nàng nói vậy thì lập tức nhập vai khóc oà lên: “Y Thần, sao con có thể nói vậy chứ! Rõ ràng bọn ta là cha mẹ của con mà.”

Hai người họ càng nói càng lớn tiếng, sau đó nháy mắt ra hiệu cho nhau: “Mọi người ơi mau lại đây mà xem, hoàng thượng không chỉ cướp con gái của bọn ta mà còn muốn đuổi bọn ta đi nữa… ai đòi lại công đạo giúp chúng ta với.”