Phàm là người trần mắt thịt ai mà không có sở thích hóng hớt chứ, chỉ một lúc sau người dân trong thôn lập tức tụ tập đông đủ trước cửa biệt phủ nhưng vì bị thị vệ cản lại nên không thể tiến vào, nếu không chắc biệt phủ sẽ loạn cào cào mất.
Bỗng trong nhóm nông dân có một người lên tiếng mở màn:
“Hoàng thượng không cho bọn ta vào trong có phải muốn che giấu chuyện gì không?”
Mấy thị vệ chặn ngoài cửa lập tức phản bác: “Hoàng thượng là ai mà các ngươi nói muốn gặp là gặp hả!”
Mấy người nông dân đầu óc ngu ngốc như bị lời nói của người nọ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức xì xào bàn tán:
“Phải đó, có phải có chuyện gì khuất tất không dám cho người ngoài nhìn thấy không?”
“Bí mật hoàng gia các ngươi sao mà tưởng tượng được…”
Đám người đó ngươi một câu, ta một câu lập tức khiến cảnh tượng vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng ngoài những kẻ gió chiều nào xoay chiều đó thì vẫn còn nhiều người đủ tỉnh táo lên tiếng bênh vực Tống Viễn:
“Hoàng thượng là thiên tử, là người yêu dân như con, sao có thể làm chuyện xấu?”
“Nếu hoàng thượng làm ra chuyện khuất tất thì sao phải tới đây ban phát đồ tiếp tế cho chúng ta chứ?”
“Đúng vậy, ta thấy rõ ràng là các ngươi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử thì có!”
“Nghị luận chuyện của hoàng thượng sẽ bị chém đầu, các ngươi không tin cứ thử xem!”
Hai bên lập tức chia làm hai phe đối lập bới móc, cạnh khóe nhau, mà phía xa có một kẻ đang ung dung phe phẩy quạt giấy, cặp mắt sâu thẳm ánh lên tia phấn khích:
“Sở Thương, ngươi đi ra hiệu cho Thuận Thành tiếp tục kích động dư luận đi, tốt nhất khiến Tống Viễn phát điên gϊếŧ hết bọn chúng.”
Sở Thương đứng sau lưng hắn ta khẽ “dạ” một tiếng sau đó đi lẫn vào trong đám thường dân dùng một cử chỉ tay để ra hiệu cho người tên Thuận Thành.
Người tên Thuận Thành nhận được ám hiệu, lập tức gật đầu nhẹ sau đó dẫn đầu đám thường dân xông lên đòi phá cửa xông vào.
Ngay lúc mấy thị vệ còn chưa biết làm sao thì cửa chợt mở ra, Doãn Y Thần và Tống Viễn cùng nắm tay nhau ra ngoài. Tống Viễn bình thản nhìn đám thường dân nhếch nhác trước mặt, lạnh giọng hỏi:
“Không biết các người tới đây có chuyện gì?”
Vừa thấy hắn ra ngoài, đám người đang hừng hực khí thế lập tức quỳ xuống, một kẻ bạo dạn nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, thảo dân nghe được tin ở đây có bắt cóc nên mới tới đây xem hoàng thượng có an toàn không ạ.”
Tống Viễn nhếch mày: “Bắt cóc? Đúng là vừa rồi có hai phu phụ tới đây nói Bảo Châu của bọn ta là con gái của họ. Nhưng khi hỏi ra mới biết là nhận nhầm.”
Tức thì cha mẹ nuôi của Doãn Y Thần cũng bước ra, khúm núm nói: “Đúng vậy, là do bọn ta quá thương nhớ con gái nên mới có chút nhầm lẫn, Bảo Châu quận chúa và bọn ta không hề quen biết.”
Thuận Thành nghe hai người họ nói vậy thì lập tức sửng sốt, rõ ràng đã thống nhất từ trước, tại sao hai kẻ này lại lật lọng? Gã ta chỉ kinh ngạc vài giây sau đó biết việc bất thành liền âm thầm rút lui. Nhưng không may cho gã, Tống Viễn đã sớm biết có kẻ đứng sau thọc gậy bánh xe nên Thuận Thành vừa đi được một đoạn đã bị ám vệ của Tống Viễn bắt lại nhốt vào ngục.
Còn lý do tại sao cha mẹ nuôi của Doãn Y Thần lại đột ngột quay xe thì phải nói ngược lại mấy canh giờ trước.
Trong biệt phủ, Tống Viễn ngồi trên ghế bình thản hỏi: “Kẻ đó cho các ngươi bao nhiêu tiền?”
Hai kẻ tham lam vẫn giả ngơ hỏi lại: “Hoàng thượng, người đang nói gì vậy, sao thảo dân nghe không hiểu gì cả?”
Tống Viễn mân mê nhẫn ngọc trong tay, ngữ khí sắc lạnh: “Đầu tiên để hai ngươi tìm tới cửa làm ầm ĩ gây kích động lòng dân, sau đó tìm thêm vài kẻ đâm chọc bên ngoài nói lời khiếm nhã khiến ta tức giận cuối cùng ban chết cho các ngươi, như vậy sẽ khiến danh tiếng của ta bị ảnh hưởng, mà kế hoạch cứu trợ trước thiên tai cũng khó lòng thực hiện.”
Hai người họ liếc nhìn nhau, chột dạ nói: “Hoàng thượng, thảo dân quanh năm chỉ làm ruộng, nào biết mấy âm mưu thủ đoạn này…”
Doãn Y Thần nhìn phản ứng của họ, nàng biết họ bắt đầu sợ rồi, nàng quay sang nói với Tống Viễn: “Tiểu ca ca, nếu hai người này đã nói muội là con họ thì cứ để muội nói chuyện riêng với họ đi.”
Tống Viễn không yên tâm nhìn nàng, nhưng thấy ánh mắt kiên định của nàng thì hơi gật đầu nhưng hắn vẫn phái vài ám vệ đứng canh ngoài cửa tránh nàng bị tổn thương.
Khi trong phòng chỉ còn lại ba người, nàng thở dài nói: “Cha mẹ, lợi ích mà họ cho hai người có thể nhiều bằng hoàng thượng sao?”
Lúc này hai người họ mới ngớ ra: “Quả nhiên ngươi…”
Nàng không để họ nói thêm gì, lạnh nhạt nói: “Ta đã sớm biết hai người không phải cha mẹ ruột của ta, cũng biết hai người làm ăn khuất tất, nếu ta báo chuyện này cho hoàng thượng biết, các người nghĩ các người còn toàn mạng không?”
Mẹ nuôi chân tay mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, mặt trắng bệch: “Ngươi muốn gì?”
Nàng bước đến cửa, ngữ khí đe dọa nói: “Hai người hiểu ta muốn gì nhất, tốt hơn hết đừng làm bậy. Nếu không ta không ngại cá chết lưới rách cùng hai người đâu.”
Hai kẻ này vốn nhát gan, nàng chỉ cần dọa mấy câu đã khiến họ sợ mất mật, nhưng nàng cũng không hẳn chỉ hù doạ qua loa, nếu họ còn không biết hối cải thì nàng không ngại khiến họ sống không bằng chết đâu. Kiếp trước nàng đã trả hết ân tình nuôi dưỡng rồi. Từ nay về sau nàng và họ không ai nợ ai.