Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 41: Dự báo thiên tai

Giữa không trung đột nhiên vang lên giọng nói nghẹn ngào của Tống Viễn: “Cục bột nhỏ, muội đã ngủ rất lâu rồi… muội mau tỉnh dậy mắng ta vô dụng đi…”

Doãn Y Thần cảm thấy đầu đau như búa bổ, phía trước chợt xuất hiện ánh sáng trắng chói loá, nàng không biết ánh sáng đó là gì nhưng nàng cảm thấy nếu chạy theo ánh sáng đó sẽ tìm được đường thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Càng chạy, giọng nói Tống Viễn càng trở nên rõ hơn, ấm áp hơn, nàng biết chắc chắn bản thân chọn đúng rồi. Đó không phải ảo cảnh mà đó là cánh cửa đưa nàng về với Tống Viễn.

Lúc này Tống Viễn đang cẩn thận dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, khuôn mặt tuấn mỹ vì lo lắng quá độ mà trở nên hốc hác phờ phạc đi nhiều. Ai không biết còn tưởng hắn ba mấy tuổi rồi cơ.

Ngón tay Doãn Y Thần hơi cử động khe khẽ, cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn, đôi môi chúm chím mấp máy: “Tiểu ca ca.”

Tống Viễn sửng sốt nhìn nàng, ngay sau đó giọng nói lập tức trở nên vui lên nhiều: “Cục bột nhỏ! Cuối cùng muội cũng dậy rồi! Muội có khát không? Có đói không? Có thấy khó chịu chỗ nào trong người không?”

Ta biết là huynh thấy vui vì ta tỉnh lại nhưng mẹ nó huynh hỏi nhiều như vậy ta biết trả lời câu nào trước hả?

Nàng mệt mỏi nhấc ngón tay búp măng lên chạm vào mặt hắn: “Huynh gầy đi nhiều rồi.”

Tống Viễn không đáp lời nàng, chỉ sau thái giám tổng quản đi kêu Thu Nguyệt làm chút đồ ăn cho nàng.

Khi đồ ăn được đưa tới, hắn còn cẩn thận ăn thử trước, thấy không có vấn đề gì mới mang tới đút cho nàng.

Doãn Y Thần nhìn nam nhân trước mặt, rõ ràng khuôn mặt vẫn luôn nghiêm nghị nhưng từng hành động cử chỉ vẫn luôn ân cần dịu dàng, rõ ràng là một người chu đáo như vậy sao lại trở thành một bạo quân được chứ?

Đang ăn, nàng bỗng nhớ tới một việc hết sức quan trọng. Theo như kiếp trước, đây là thời điểm trước ngày xảy ra động đất ở Lưu Đô khoảng một tháng. Nàng còn nhớ trận động đất đó đến cực kỳ bất ngờ, mọi người trong thôn đều không kịp chuẩn bị dẫn tới thương vong vô số, toàn bộ nhà cửa của cải đều chôn vùi trong đất cát. Cha mẹ nuôi nàng vì để giữ mạng mà bỏ lại một mình nàng trong căn nhà xập xệ. May thay vào phút chót bà cụ Trần ở nhà bên thấy nàng đáng thương mới liều mạng cứu nàng ra.

Kiếp trước triều đình hoàn toàn không gửi tới một đồng cứu trợ thiên tai khiến cả thôn Lưu Đô thây chất thành núi người người oán hận mắng Tống Viễn là bạo quân. Ít lâu sau trận động đất lại xảy ra lũ lụt, đê vỡ, cuốn sạch toàn bộ hoa màu còn sót lại sau trận động đất.

Sau khi được thừa tướng nhận lại, nàng có hỏi ông tại sao năm đó triều đình không tiếp tế cứu trợ nông dân bị nạn thì ông lại cực kỳ ngạc nhiên nói Tống Viễn đã cắt cử người tới tiếp tế gạo và tiền cho dân tị nạn từ lâu rồi. Mãi sau mới tra ra được toàn bộ đồ cứu trợ thiên tai đều bị quan tri huyện bỏ túi, ngoài mặt thì tỏ ra xót thương cho dân chúng nhưng thực chất lại là sâu mọt bòn rút ngân khố!

Kiếp trước Tống Viễn đúng là mắt hơi có vấn đề, bị chửi cũng đáng lắm!

Thấy nàng thất thần, hắn dùng khăn lau miệng cho nàng, ôn hoà hỏi: “Sao vậy? Mới đó đã no rồi à?”

Nàng hơi phân vân không biết nên nói sao cho hắn tin, lời nói của một đứa trẻ có khiến người khác lưu tâm không?

Nghĩ ngợi một hồi, nàng nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: “Tiểu ca ca, có thể huynh sẽ không tin nhưng sở dĩ muội có thể tỉnh lại được là do trong mơ có một ông cụ râu tóc bạc phơ dẫn đường.”

Tống Viễn hơi nghi hoặc nhìn Doãn Y Thần.

Thấy hắn chăm chú nghe, nàng tiếp tục nói: “Trước khi thân ảnh ông ấy biến mất, ông ấy còn nói sắp tới ở thôn Lưu Đô, cũng tức là thôn huynh từng tới sẽ có một trận động đất cực kỳ nghiêm trọng. Ông ấy nói ông ấy đưa muội về với huynh để truyền lời.”

Tống Viễn nghe nàng nói xong hàng lông mày nhíu chặt lại, những lời nàng nói thật thật giả giả, quả thực rất khó tin. Nhưng thấy nàng vừa tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn yếu nên không muốn để nàng tức giận. Hắn đút một thìa cháo vào miệng nàng dỗ dành: “Vậy thì phải đa tạ ông lão đó rồi. Ngay trong hôm nay ta sẽ lập tức sai người chuẩn bị vật tiếp tế sau đó di rời người dân đến nơi an toàn.”

Doãn Y Thần biết những gì nàng vừa kể rất vô lý, không ngờ hắn không chất vấn mà trực tiếp đồng ý, trong lòng nàng bỗng chốc ấm áp lạ kỳ.

Hôm đó khi lên triều, Tống Viễn đã nói chuyện này cho triều thần. Ban đầu bọn họ đều không đồng ý, nói rằng quốc sư vẫn luôn quan sát thiên tượng nhưng không phát hiện có gì lạ, sao có thể vì vài lời nói của trẻ con mà làm lớn chuyện, vừa tốn tiền bạc vừa khiến lòng dân hoang mang. Đã vậy còn nói đê Trường Giang sẽ vỡ, sao không nói là Tần Thủy Hoàng sắp đội mồ sống dậy luôn đi!

Tống Viễn ngồi trên ngai vàng, trầm giọng nói: “Ta nói chuyện này không phải xin ý kiến các ngươi mà chỉ đang thông báo. Chuyện chuẩn bị đối phó với động đất đích thân ta sẽ giám sát, lũ sâu mọt ăn no rửng mỡ cũng nên bị trừng phạt rồi.”

Hắn vừa dứt lời, có không ít kẻ trong triều bủn rủn chân tay. Một khi đã bước lên con đường làm quan, có không ít kẻ đánh mất lý tưởng ban đầu. Khi còn là thư sinh chỉ đọc sách làm thơ chỉ muốn vì nước vì dân, nhưng một khi sống cuộc sống quan liêu, ý muốn ấy lại bị lãng quên từ bao giờ không hay. Chức quan càng cao, tham vọng càng lớn, một khi năng lực không thỏa mãn được tham vọng thì chỉ còn cách làm chuyện khuất tất.