Cố Chấp Yêu Người

Chương 28

Tôi không biết thời gian sau đó trôi qua chính thức bao nhiêu lâu, cho đến khi một dòng nước ấm chảy ra thì Vũ mới dừng lại. Cả người tôi bải hoải, hai chân muốn tê liệt nhưng vẫn cố gắng chồm người dậy để kéo chiếc chăn trên giường che đi tấm thân loãng lồ. Vũ đứng dậy kéo ngăn tủ ra, lấy trong đó một viên thuốc đưa cho tôi:

- Uống đi!

Tôi nhìn anh, ngơ ngác chưa hiểu đây là thuốc gì thì anh nói tiếp:

- Tôi không thích dùng bao!

Tôi gật đầu hiểu, có lẽ đây chính là thuốc tránh thai khẩn cấp, anh không thích dùng bao nhưng cũng không muốn để lại hậu quả. Tôi lập tức nhận lấy viên thuốc từ tay của anh, giữa chúng tôi chỉ là cuộc giao dịch nên tất nhiên tôi cũng không muốn để lại hậu quả. Mà kể ra anh ta đúng là tay chơi gái chuyên nghiệp có khác, đến ngay cả thuốc tránh thai cũng luôn sẵn trong nhà.

Nhìn thấy tôi uống xong thì Vũ mới xoay người bước đi thẳng vào nhà tắm. Tôi nằm trên giường, cả người trống rỗng như cái xác không hồn, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xung quanh căn phòng. Cho đến khi ánh mắt dừng ở vệt máu đỏ bên dưới tấm ga trắng, lòng mới cuồn cuộn cơn đau. Giờ phút này, những gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi, cũng chẳng thể cứu vãn được nữa nên tôi cố gắng không nghĩ nhiều nữa. Tôi tự nhủ, có tiền rồi, tiền mới là quan trọng, mạng sống của Bông mới là tất cả. Tôi nằm rất lâu để đợi Vũ bước ra rồi đi rửa ráy nhưng cuối cùng có lẽ vì mệt quá mà thϊếp đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Sáng hôm sau, khi tôi vừa mở mắt ra, đập ngay vào mắt là khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Vũ gần trong gang tấc khiến cả người tôi sững lại. Hoá ra khuôn mặt anh khi ngủ lại mang nhiều phần ôn hoà như vậy. Sau đó bất ngờ một giọng nói từ ngoài vọng vào khiến tôi giật mình hoảng hốt: - Vũ, anh vẫn đang ngủ à? - Chị Quỳnh vừa đến ạ? - Ừ, hôm trước nghe thấy anh Vũ hơi mệt nên tôi hầm canh gà mang tới cho anh ấy. Anh ấy đang trong phòng ngủ hả? Để tôi vào gọi! - Đừng chị Quỳnh! - Sao thế? Hay là anh ấy đã ra ngoài rồi sao? - Đại ca đang ở trong phòng nhưng đại ca có dặn chưa có sự cho phép của đại ca thì không ai được vào chị à. - Chẳng lẽ với tôi cũng vậy sao? - Cái này... chị đừng làm khó em được không? - Vậy được rồi, tôi sẽ xuống dưới ngồi đợi. Không sao cả. Nghe nói bất kỳ một người đàn ông nào cũng có một người phụ nữ trở thành ngoại lệ của anh ta, chẳng lẽ cô gái ngoài kia chính là ngoại lệ của Vũ. Tự nhiên tôi lại liên tưởng tới cảnh bị người ta bắt ghen, nghĩ vậy tôi cuống quýt hết cả lên. Quay sang nhìn Vũ thấy anh ta lúc này cũng đã tỉnh giấc, tôi lắp bắp bảo: - Có người đến tìm anh kìa. Vũ không trả lời câu hỏi của tôi mà bảo: - Số tài khoản? - Hả? - Đưa tôi số tài khoản để tôi bắn tiền. Hay là sau khi ngủ với tôi xong rồi thấy sướиɠ quá nên tính cho free hay gì? Khoé mắt Vũ đầy ý cười trêu chọc, đôi môi mỏng xấu xa khẽ nhếch lên mang theo sự phóng đãng, tà ác đến cực điểm. Tôi vội đáp: - Tôi đâu có điên. Số tài khoản tôi là 178988xxx ngân hàng VCB. Rất nhanh chưa đầy 3 phút sau điện thoại tôi vang lên tin nhắn tài khoản cộng 200 triệu đồng đúng như lời anh ta nói ban đầu. Tôi nhìn đồng hồ lúc này đã điểm 7 giờ sáng, hôm nay tôi đã xin nghỉ làm một buổi nhưng còn đến viện nộp viện phí cho Bông, mà giờ ra ngoài lại gặp cô gái kia nên tôi bảo: - Này... nhà anh có cửa sau không? - Làm gì? - Giờ tôi đi bằng cửa chính sẽ gặp người yêu hay người quen gì đó của anh bên dưới. Tôi muốn đi cửa sau. - Làm gái mà cũng biết ngại à? Tôi lắp bắp một hồi rồi đáp: - Tôi chỉ sợ anh gặp phiền phức với bạn gái mình thôi! Vũ không trả lời, anh mở cửa đi ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Tôi ngồi trong phòng đứng ngồi không yên, mãi cho đến khi tôi nhận được điện thoại của mẹ gọi tới thì tôi mới quyết tâm mặc kệ tất cả mà đi xuống bên dưới. Mỗi bước chân tôi bước trên bậc cầu thang mà con tim như thít lại. Khi đi được quá nửa cầu thang thì tôi thấy Vũ và người con gái kia ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Nhìn thoáng qua, người con gái kia rất đẹp, một vẻ đẹp giống kiểu cách của một thiên kim tiểu thư đài các cao sang. Khi cô ấy ngước mắt nhìn lên, thấy tôi khuôn mặt xinh đẹp kia thoáng sững lại. Tự nhiên chân tay tôi bắt đầu trở nên lúng túng, nếu cô ấy đúng là bạn gái của anh thì tôi thấy mình vô cùng thất đức và vô sỉ. Trong lúc tôi đang không biết phải làm thế nào thì cô ấy nở nụ cười nhẹ hỏi Vũ: - Ơ bạn của anh à? Để em mời cô ấy ăn sáng cùng mình luôn nhé.