Cố Chấp Yêu Người

Chương 27

Lúc này tôi mới phát hiện ra đây không phải là khách sạn như tôi nghĩ, mà là một căn biệt thự lộng lẫy xa hoa đến nỗi tôi không biết dùng từ gì để miêu tả. Bước đến cửa có hai người mặc đồ đen mở cửa cho anh. Anh đi thẳng lên tầng hai, tôi phải bước nhanh mới theo kịp. Sau đó chúng tôi bước vào một căn phòng, tuy chỉ là phòng ngủ thôi nhưng rộng lớn hơn cả ngôi nhà tôi đang ở. Tôi tự hỏi rốt cuộc tôi là người phụ nữ thứ bao nhiêu bước chân vào căn phòng này?

Vũ đột nhiên bảo:

- Còn đứng ngây người ra đó, cô không biết phải làm gì à?

Tôi lúc này mới sực tỉnh, vội vàng tiến về phía anh, bàn tay run run chạm lên chiếc cúc áo sơ mi anh đang mặc. Bất ngờ anh giữ chặt lấy cổ tay tôi rồi nói:

- Đi tắm đã. Bẩn!

Tôi không nói gì, xác định từ lúc trao đổi thân xác với anh để lấy tiền là chấp nhận thân phận của mình rẻ mạt trong mắt anh, một người chỉ xứng đặt ở thân dưới. Tôi lững thững đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh xối thẳng vào người, để nước lạnh làm nguội bớt cảm giác nhục nhã đang trào dâng trong cơ thể. Sau khi tắm xong tôi bước ra ngoài không thấy Vũ đâu cả. Còn đang ngó nghiêng tìm kiếm thì bất ngờ một vòm ngực ấm áp ốp sát với tôi ở phía sau. Tôi giật mình xoay người lại, ngay lập tức một nụ hôn nóng bỏng ập xuống bao phủ môi tôi, chiếc lưỡi ướŧ áŧ tách môi tôi, bá đạo luồn vào bên trong khuấy đảo khoang miệng. Thân thể bất ngờ bị đè ép, chưa kể đây là nụ hôn đầu tiên của tôi khiến cả người tôi đơ ra như khúc gỗ. Thậm chí ngay cả khi cảm giác sắp bị anh hút cạn mọi khí lực mà tôi vẫn đứng đờ ra. Sau đấy bất ngờ anh buông tôi ra, vẻ mặt khó chịu bực tức, cổ họng không tự chủ mà chửi nhỏ:

- Mẹ kiếp! mất cả hứng!

Tôi nghe nói đàn ông khi làʍ t̠ìиɦ cần nhất là cảm xúc hứng thú, thấy vậy tôi sợ bản thân khiến anh không đủ cảm xúc mà huỷ giao dịch, nếu vậy sáng mai tôi biết đào đâu ra 70 triệu đóng viện phí cho Bông. Nghĩ vậy tôi như có động lực hơn hẳn, chủ động đưa tay ôm lấy cổ anh rồi kiễng chân lên đặt nụ hôn ngọt ngào lên môi anh. Có lẽ thấy tôi như vậy khiến anh hơi bất ngờ đứng bất động vài chục giây sau mới nhiệt tình đáp trả nụ hôn của tôi. Chúng tôi hôn nhau mãnh liệt đến mức khiến đầu óc tôi trở nên chuyếnh choáng. Sau đó dường như anh không thể kiên nhẫn được nữa, đẩy mạnh tôi xuống chiếc giường rồi thô bạo kéo mạnh chiếc váy tôi đang mặc trên người ra khỏi cơ thể, cả thân hình cao lớn đè lên người tôi. Anh vùi đầu xuống cổ tôi, chiếc lưỡi ướŧ áŧ liếʍ nhẹ trên chiếc xương quai xanh sau đó di chuyển đến hai bên vành tai, hơi thở khàn đυ.c phát ra đầy nóng bỏng. Bầu ngực căng tròn của tôi bị bàn tay anh nào hết bên này tới bên khác. Cuối cùng từ bầu ngực anh lần xuống bên dưới, miệng ra lệnh:

- Dang rộng cái chân ra!

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, nhưng hình như càng ngoan ngoãn thì ánh mắt anh nhìn tôi càng lộ ra vẻ khinh thường. Tôi không dám nhìn ánh mắt anh vì sợ trái tim mình sẽ bị mạt sát nên liền hướng mắt nhìn đi chỗ khác. Vũ cầm một chân tôi vắt lên hông mình, du͙© vọиɠ nóng bỏng anh đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi. Tôi bị đau đớn nhưng không dám gào lên chỉ nhắm mắt lại và bặm chặt môi. Khi lớp màng mỏng chắn ngang khoảng cách giữa tôi và anh bị phá bỏ cũng là lúc nước mắt bị giam cầm trong hốc mắt tự động tuôn trào. Thực ra mỗi đau thể xác cũng chẳng sánh bằng nỗi đau đớn trong tâm cam tôi. Trái tim tôi như bị ai đó xé toạc không ngừng chảy máu. Mơ ước tương lai về một gia đình nhỏ hạnh phúc sẽ không còn. Dù cho xã hội thời nay chuyện không còn trinh tiết trước khi lấy chồng đã thoáng hơn nhưng mất trinh vì tiền khiến tôi phải tự khinh chính mình và tự không thể tha thứ cho chính mình. Một người rẻ mạt như tôi, lấy tư cách gì mà mong cầu người khác sẽ đem lại hạnh phúc cho mình???

Động tác của Vũ mỗi lúc một mạnh và thô bạo, đến nỗi tôi chỉ ước cho giờ phút này trôi qua thật nhanh vì cơ thể tôi càng lúc càng cảm thấy đau đớn. Người ta nói lần đầu tiên, khi đau đớn qua đi sẽ là kɧoáı ©ảʍ, nhưng sao đã hơn 30 phút trôi qua trên người tôi lại chỉ có đau đớn. Thân thể tôi mềm nhũn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoá ra ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách làm cho màn đêm đã buồn lại càng thêm buồn. Đêm nay quả thực là một đêm không chỉ buồn và còn rất dài!!!