Tôi cố gắng nói bằng giọng thoải mái nhưng khi nói ra khỏi miệng mới biết nó khó khăn hơn cả bản thân mình tưởng tượng. Tôi cắn chặt môi, một cảm giác vô cùng nhục nhã trào dâng trong tim. Mà khi nghe tôi nói vậy, Vũ không tỏ ra bất ngờ cho lắm, khoé môi anh nhếch lên nụ cười nhẹ đầy mỉa mai, nhấn chìm tôi vào cảm giác bị coi thường. Xong anh hỏi ngược lại:
- Tại sao tôi phải trả giá cô?
Câu hỏi của anh khiến cả người tôi khựng lại, tôi vân vê vạt áo không biết trả lời thế nào thì anh lại lên tiếng tiếp:
- Muốn bán thân?
- Tôi...
- Đi bán thân trong cái bộ dạng này để người ta biết đây là lần đầu của cô à?
Tôi hít một hơi thật sâu, từng lời anh nói khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi buộc mình phải tỉnh táo, đã đến nước này rồi không thể lui được nữa. Tôi đáp:
- Đây đúng là lần đầu của tôi!
Vũ nhìn tôi, đột nhiên bật cười nói:
- Dạng những người phụ nữ như cô, tóm lại có bao nhiêu lần đầu?
Đôi mắt tôi khẽ cụp xuống, tôi đã nói sự thật, anh tin hay không là chuyện của anh. Có lẽ anh đang khinh bỉ tôi lắm. Đến bản thân tôi còn tự khinh bỉ chính mình cơ mà. Trước kia khi tôi nghe người ta kể về người này bán thân, người kia bán thân, tôi nghĩ dù là lý do gì đi chăng nữa thì cũng không nên bán rẻ thân xác vì ngoài kia có biết bao nhiêu cách để kiếm tiền chân chính đâu. Nhưng giờ thì tôi mới hiểu khi bị dồn vào mức đường cùng, khi phải đem phẩm giá của bản thân và tính mạng của người mình yêu thương lên bàn cân thì phẩm giá kia chẳng là cái thá gì cả. Tôi cười nhạt đáp:
- Tin hay không tuỳ anh!
Vũ bất chợt nheo mắt lại, từng bước anh tiến gần về phía tôi, rồi đột nhiên anh nâng cằm tôi lên, ánh mắt nhìn tôi đầy châm biếm giống như kiểu tôi chỉ là một cô gái anh dùng tiền để chơi đùa:
- Cần bao nhiêu?
Quyết định trao đổi thân xác trong thời gian quá ngắn nên tôi cũng chẳng biết giá cả thế nào, tôi nói đại:
- Một... một trăm triệu!
- Cũng rẻ!
Chỉ hai từ ngắn ngủi thôi nhưng giống như mũi dao đâm vào thẳng trái tim tôi. Xúc cảm từ đâu kéo đến khiến sống mũi tôi cay xè. Vũ hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng đỏ mấp máy bên tai tôi:
- Tôi sẽ cho cô số tiền gấp đôi như thế. Với một điều kiện, sau này chỉ cần tôi muốn lúc nào là cô phải có mặt. Thực ra đàn bà tôi chơi một lần là chán rồi nhưng đây là hình phạt cho cô đã từng cự tuyệt tôi! Được thì thành giao, không được thì đi kiếm người khác.
Tôi ngước mắt nhìn anh, cũng từng nghe qua thiên hạ đồn rằng đàn bà khi qua tay Cao Minh Vũ chưa ai tới hai lần. Suy nghĩ vài giây, cuối cùng tôi nghẹn giọng đáp:
- Được, tôi đồng ý!
- Đi!
- Tôi vào xin phép quản lý đã.
- Đi!
Nói xong Vũ xoay người bước đi, thấy thái độ anh như vậy tôi cũng không dám chần chừ thêm nữa mà vội vàng bước theo sau. Vừa lên đến xe, anh đã đạp mạnh chân ga, phóng thẳng về con đường phía trước. Trên đường đi, cả hai chúng tôi đều không nói gì. Chiếc xe khá rộng lớn nhưng không khí trong xe thật ngột ngạt. Ánh mắt tôi lơ đãng nhìn hai bên đường, rồi cuối cùng nhìn chằm chằm khuôn mặt mình qua lớp cửa kính, tự nhiên nước mắt không thể khống chế cứ trào ra chảy dài xuống hai má, khi thấm vào môi tựa như chất axit khiến cổ họng tôi bỏng rát. Khi chiếc xe dừng lại, tôi vội vàng đưa tay lau nước mắt. Giọng nói lạnh như băng của Vũ vang lên:
- Xuống xe!