Chúng tôi vừa bước vào cửa quán thì chị quản lý gọi lại để phát lương. Cái Nga lĩnh lương xong rồi rời đi luôn, lúc này chỉ còn tôi và chị quản lý. Tôi nhận lấy số tiền trong phong bao, lại nghĩ đến số tiền 70 triệu kia mà lòng chùn lại. Chị quản lý như nhìn ra được tâm trạng của tôi liền chau mày hỏi:
- Sao thế? Chị chưa thấy ai lấy lương mà mặt như đứa đám như mày cả.
Tôi chần chừ một lát rồi lí nhí hỏi thử:
- Chị ơi, bây giờ em muốn ứng trước tháng lương sắp tới được không?
- Theo quy định của quán thì không được. Vì nhân viên ít ra phải làm trên 6 tháng mới được ứng trước lương. Mà mày mới làm 1 tháng, chị sao có thể ứng trước cho mày được.
- Vậy... vậy chị có biết chỗ nào cho vay lãi suất thấp không? Em muốn vay một ít.
- Ít là bao nhiêu?
- Khoảng 70 triệu chị ạ. À không thì 50-60 triệu cũng được.
Nghe tôi nói vậy chị quản lý liền tròn xoe mắt hỏi ngược lại:
- Từng ấy là ít hả? Mà chị nói thật, nếu không đường cùng thì đừng dính vào vay lãi làm gì. Bây giờ người ta toàn cho vay lãi nóng, rẻ cũng phải 5 ngàn / 1 triệu/ 1 ngày. Mày cứ nhân lên thử xem, có mà chẳng mấy lãi bằng gốc. Vay thì dễ nhưng nhắm trả được không em.
Nghe chị quản lý nói, niềm hi vọng nhỏ nhoi duy nhất của tôi cũng bị vụt tắt. Cái Nga tháng này còn phải lo tiền xây mộ cho bà ngoại và bố nó nên tôi cũng chẳng dám hỏi. Bòn mót cả nhà cả cửa tôi bây giờ may ra được gần 20 triệu, chưa được 1 phần 3 số tiền viện phí kia. Thấy tôi im lặng chị quản lý thở dài nói:
- Nhìn mày là chị biết mày chắc đang gặp vấn đề gì quá khó khăn đúng không? Nhưng chị nói thật, chị làm ở đây cũng chỉ là làm công ăn lương, chị không phải chủ nên không quyết định được. Chị nghe danh quản lý tưởng sang chảnh lắm nhưng cũng chỉ đủ nuôi gia đình. Thời buổi kinh tế khó khăn, muốn có tiền phải tự thân vận động thôi em. Như chị ngày xưa, để có tiền chữa bệnh cho mẹ mà chị phải bán thân. Khi con người bị dồn vào đường cùng thì cái thân thể hay phẩm giá chẳng là cái chó gì. Chị nói không phải là dụ dỗ em đi khách cho quán, chị chỉ chia sẻ những gì chị trải qua mà thôi. Có những thứ bắt buộc phải đánh đổi. Như em thấy con Kiều đó, mới đầu vào làm cũng như em, bây giờ cũng thuộc dạng có tiền rồi. Nó nuôi cả cái gia đình nó luôn đấy.
Chị quản lý nói rất nhiều, cuối cùng tôi chỉ biết gật đầu đáp:
- Dạ vâng, em biết rồi. Thôi em xin phép đi làm việc đây ạ.
- Ừ đi đi em, cứ suy nghĩ cho kỹ.
- Vâng chị.
Tôi thở dài đi về phía phòng thay đồ. Vừa đi tới cửa đã nghe thấy hai người đang nói chuyện với nhau:
- Trời ơi nghe nói bà Kiều tối qua được anh Vũ boa tận 2 ngàn đô lận đó.
- Ôi thật hả? Nếu 2 ngàn đô là bao nhiêu tiền Việt mình?
- Trời má ơi, gần 50 triệu đấy.
Vừa nghe đến số tiền, người kia liền phấn kích hét lên:
- Ui là trời, có một đêm mà được boa gần 50 triệu bằng chúng ta làm sấp mặt gần nửa năm. Anh Vũ này đúng là đại gia vung tiền không tiếc tay nhỉ?
- Chứ còn gì nữa, người ta không có gì ngoài tiền mà. Đã thế lại đẹp trai nữa chứ. Ước được một lần như bà Kiều quá.
- Thôi má ơi tỉnh mộng đi, bà Kiều đẹp vậy mà. Chứ như tôi với bà, chắc chờ kiếp sau chẳng tới lượt.
Đợi hai người đi khỏi rồi tôi mới bước vào phòng thay đồ. Tối đó về đến nhà, tôi không chợp mắt được một chút nào. Sáng hôm sau mẹ tôi gọi điện nói bác sĩ bảo hạn cuối đóng tiền vào ngày mai. Bất lực bủa vây khiến nước mắt tôi lại chảy dài xuống hai má. Từ trong ký ức, những lời nói của chị quản lý, hình ảnh của mẹ trong quán cơm và cuộc nói chuyện của hai người kia lần lượt dội về như thác, khiến cho lý trí mà tôi cố gắng xây dựng bao lâu nay cũng bị lung lay. Hình như con người ta khi bị dồn vào đường cùng thì liêm sỉ, lòng tự trọng hay phẩm giá sẽ chẳng là cái thá gì cả.
Chỉ là cái thân thể này thôi mà! Tôi cố suy nghĩ một cách nhẹ nhàng nhưng trái tim lại như có ai đó bóp nát thành trăm ngàn mảnh. Nếu đã quyết định bán thân, người đầu tiên trong đầu tôi nghĩ đến chính là Vũ. Ít ra anh ta vừa đẹp trai, quan trọng lại nhiều tiền. Mất trinh lần đầu cho người như vậy còn đỡ hơn cho những ông già đầu hói. Nghĩ vậy nên buổi tối hôm đó, sau khi đến quán bar tôi quyết tâm phải đi tìm Vũ. Không biết ông trời có thương xót cho hoàn cảnh của tôi mà giúp tôi để mọi thứ thuận lợi hơn không mà khi đến cửa quán tôi đã gặp Vũ. Thấy anh, tôi lấy hết can đảm mà 25 năm cộng lại của mình để lên tiếng:
- Anh Vũ!
Vũ quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt giống như biết thừa điều tôi sắp nói là gì. Lúc này dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cổ họng tôi lại nghẹn cứng lại, tự nhiên không biết mở miệng thế nào. Vũ không kiên nhẫn đứng tiếp, anh xoay người bước đi, thái độ cao ngạo như bậc đế vương chẳng thèm bận tâm đến một kẻ giống như là con nô tì như tôi. Thấy vậy tôi sợ mình không còn cơ hội nên vội vàng nói:
- Anh trả giá tôi được bao nhiêu?