Tôi còn chưa kịp giải thích tường tận cho cái Lan hiểu thì giọng Trường ở phía sau vang lên:
- Tất cả mọi người tạm thời dừng các bản thiết kế đang làm. Chúng ta tập trung mỗi người thiết kế một bản cho khách sạn của anh Cao Minh Vũ. Vì đây là công trình lớn nên mọi người cố gắng làm thật tốt vào nhé. Bản thiết kế của ai được chọn thì công ty sẽ có thưởng riêng cho người đó, mà phần thưởng chắc chắn không nhỏ đâu. Tôi đã gửi tất cả tài liệu liên quan đến công trình cho mọi người, mọi người nghiên cứu kỹ nhé.
- Dạ vâng trưởng phòng. ( cả phòng đồng loạt nói)
- Ừ thôi mọi người làm việc đi. Tất cả phải cố gắng lên.
Nói xong thì Trường bước đi, trước khi đi anh vẫn không quên nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy vẻ khích lệ. Vậy là mấy ngày sau đó tôi lao đầu vào làm việc không ngừng nghỉ. Buổi tối sau khi làm việc ở quán bar về tôi còn tranh thủ nghĩ thiết kế thêm một lúc mới đi ngủ. Cứ tưởng sau những cố gắng không ngừng nghỉ ấy thì những người thân bên cạnh tôi sẽ bớt vất vả. Nhưng hôm ấy khi tôi tan làm về, bắt gặp mẹ tôi đang ở trong quán cơm gần cổng bệnh viện, mẹ không phải đứng mua cơm như những người khác mà là đứng nghe một người đáng tuổi con mình chửi mắng:
- Cái bà già này, tiền bà đi làm không biết đủ tiền mua bát cho quán tôi không nữa. Bà xem, lại làm vỡ bát rồi, bà tính sao?
Mẹ tôi cúi gằm mặt xuống đáp:
- Tôi... tôi xin lỗi.
- Xin lỗi... suốt ngày chỉ biết xin lỗi. Chúng tôi nghe thấy hoàn cảnh của bà đáng thương mới nhận vào làm. Nhưng bà cứ như vậy thì ai mà chứa nổi. Từ mai bà nghỉ việc đi.
- Đừng mà cô cậu ơi, tôi thật sự rất cần công việc này. Từ mai tôi sẽ chú ý hơn.
Tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị mắng chửi và bị khinh thường, nước mắt trong tôi không tự chủ được mà chảy ra như đê vỡ. Tôi muốn chạy đến chỗ mẹ, kéo mẹ rời khỏi quán nhưng có lẽ người mà mẹ không muốn gặp nhất lúc này chính là tôi. Phải quyết tâm lắm tôi mới bình tĩnh đứng chờ bên ngoài cho tới khi mẹ bước ra.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt mẹ tràn đầy kinh ngạc hỏi:
- An?
- Mẹ, con xuống mua cơm.
- Mẹ mua rồi đây, mình về thôi.
Về đến bệnh viện, đợi mẹ và Bông ăn uống xong xuôi rồi tôi mới gọi mẹ ra một góc hành lang hỏi chuyện. Hỏi mãi thì mẹ mới chịu nói, hoá ra bác sĩ mới thông báo cách đây vài ngày là phải nộp tiền viện cho Bông 70 triệu. Dạo này mẹ thấy tôi bận rộn với vất vả nên chưa dám nói cho tôi biết. Thấy Bông ngoan nên chiều đến mẹ tranh thủ gửi Bông cho một bác giường bên cạnh rồi đi làm, nghĩ là sẽ đỡ tôi được phần nào hay phần đó. Nghe mẹ kể trong tim tôi tràn ngập đau đớn và xót xa. Hai mẹ con vừa nhìn nhau vừa rơi nước mắt. Dạo gần đây số tiền tôi kiếm được cũng kha khá nhưng cũng chỉ đủ để đóng viện phí, mua sữa bỉm, thuốc bổ và chi tiêu. Con số 70 triệu mà mẹ nói quả thực quá lớn với tôi trong thời gian này. Xung quanh tôi bạn bè cũng chẳng có ai khá giả để vay mượn, lúc Bông nhập viện cái Nga còn phải đập lợn tiết kiệm để cho tôi vay. Nhưng cũng không vì thế mà tôi để cho mẹ khổ và vất vả, tôi bảo:
- Mẹ, lần sau có chuyện gì mẹ phải nói với con, không được giấu diếm như vậy nữa. 70 triệu con lo được mà, mẹ yên tâm nhé. Từ mai mẹ đừng đi làm nữa. Con biết mẹ muốn đỡ đần con khoản tiền sinh hoạt nhưng số tiền đó cũng chẳng đáng bao nhiêu, Bông đang điều trị thế này nên rất cần người bên cạnh. Đừng bỏ bẵng con bé, tội nghiệp lắm mẹ.
- Nhưng 70 triệu kia... con lấy ở đâu ra?
Nghe mẹ hỏi mà cổ họng tôi vô thức cứng ngắc lại, lúng túng một hồi tôi nói dối:
- Con quên không khoe với mẹ, con mới được thưởng tiền dự án mẹ ạ.
- Dự án gì mà thưởng nhiều vậy con?
- À đây là dự án lớn của công ty con nên tiền thưởng cũng lớn lắm mẹ.
- Ừ vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.
*******
7 giờ tối cái Nga chạy qua đón tôi đến quán bar. Khi chúng tôi vừa đến trước cửa quán thì một chiếc xe màu đen lao đến, dừng lại ngay bên cạnh xe chúng tôi. Sau đó một người đàn ông mặc bộ đồ đen bước xuống, anh ta ngay lập tức chạy vòng sang phía đối diện, cúi người kính cẩn mở cửa. Người đàn ông trong xe bước xuống, anh mặc bộ đồ màu đen, người đó không ai khác chính là Vũ.
Anh dẫn đầu đi vào, khi đi qua chỗ chúng tôi ánh mắt anh tựa như xem chúng tôi là không khí. Cái Nga thấy vậy mới trêu:
- Ê kể ra mày là người phụ nữ của Vũ cũng hay nhỉ? Cảm giác oai vãi.
- Mày lại đến giờ tào lao rồi đấy. Anh ta thiếu gì phụ nữ.
- Nhưng ít ra cũng phải có một người khiến anh ta thật lòng chứ nhỉ?
- Người đó chắc chắn không phải là tao. Thôi vào làm không muộn giờ, mà nay lấy lương nhỉ?
- Ừ.