Cố Chấp Yêu Người

Chương 23

- Mày làm gì mà tao gọi cho mày không được thế hả? Đã thế bây giờ lại lang thang ở đây như hâm dở thế này.

- Chở tao về đã, rồi tao kể cho sau.

- Ừ lên xe đi. May cho mày là không gặp mấy thằng du côn đấy nhá.

Cái Nga chở tôi về nhà, vừa về đến nhà đầu tiên là tôi đi thẳng vào nhà tắm, kỳ cọ thật mạnh, mạnh đến nỗi cảm giác như sắp trượt hết lớp da khỏi cơ thể. Lúc tắm xong bước ra ngoài cái Nga đã nấu xong hai bát mì tôm trứng, nó bảo:

- Mì tôm tao nấu xong rồi đó, mới tắm xong ăn đi cho nóng.

- Ừ tao biết rồi.

Rõ ràng bụng thì đói nhưng ăn được vài miếng tôi đã chẳng muốn ăn nữa, cổ họng toàn vị đắng và chát, cuối cùng chán nản đặt đũa xuống bàn. Cái Nga thấy vậy mới hỏi:

- Sao thế?

- Tao không muốn ăn.

- Có chuyện gì thì kể tao nghe đi.

Lúc này tôi mới chậm rãi kể cho nó nghe chuyện xảy ra tối hôm nay. Bây giờ khi nhớ lại hành động của lão già ấy vẫn khiến cơ thể tôi nổi da gà. Cái Nga nghe xong liền tức giận đập mạnh tay xuống bàn:

- Đm con Hoài mặt l**. Tao không hiểu đầu mụ ta chứa cái quằn què gì mà lại nhẫn tâm làm như vậy được với mày. Mẹ ức vãi, nếu hôm nay mày mà có chuyện gì tao sống chết với mụ ta.

- Tao cũng không ngờ bà ấy lại đối xử với tao như vậy. Cũng may là cuối cùng ông Vũ kia cũng không làm gì tao. Mà thôi chuyện qua rồi, tối nay tao không đi làm quản lý nói gì tao không?

- Bà ấy có hỏi nhưng tao nói dối mày bị ốm. Mà điện thoại mày đâu?

- Tao cũng không biết, khi tỉnh dậy đã chẳng thấy điện thoại đâu nữa. Mai lại phải mua điện thoại mới thôi.

- Ừ thôi đi ngủ sớm đi, sáng mai mày còn phải đi làm mà đúng không?

- Ừ. Tao hơi mệt, đi ngủ trước nhé.

- Ngủ đi. Mà từ giờ có gặp lại mụ Hoài thì chẳng cần tử tế với mụ ta làm gì. Cũng khỏi cần gọi chị ta là chị, chị cái quằn què gì ngữ đấy.

Tôi không trả lời mà chỉ thở dài một tiếng. Tôi nằm nghĩ miên man đủ thứ, cuối cùng mệt quá mà thϊếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy một người đàn bà trung tuổi bước chân xuống từ một con xe hạng sang, tôi cố gắng nhìn kỹ khuôn mặt người ấy nhưng bằng cách nào cũng không thể thấy rõ, chỉ nghe được giọng nói:

- An... đi theo mẹ được không? Bao năm qua mẹ để con gái mẹ quá khổ rồi.

Tôi lắc lắc đầu đáp:

- Tôi không quen biết bà. Bà nhận nhầm người rồi.

- Mẹ là...

Người đàn bà nói đến đó thì tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Tôi nằm tha thẩn mãi, đã bao lâu rồi tôi không nghĩ về người mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi mình, vậy mà hôm nay lại gặp bà ấy trong giấc mơ, rốt cuộc là báo hiệu điều gì sắp xảy ra? Là tôi sắp được gặp lại bà ta sao? Tôi cười nhạt lắc đầu... không thể nào!

Lúc tôi đến công ty, thấy bộ dạng uể oải của tôi con bé Lan liền trêu: - Bà chị làm gì mà sáng sớm đã như bị ai rút sạch năng lượng vậy. Chị mà có chồng rồi khéo em nghĩ đêm qua chị bị chồng hành hạ cả đêm ấy chớ. Tôi cười nhẹ đáp: - Con bé này lại trêu chị rồi. - Ơ em nói thật mà. Hay chị bị thất tình à? - Chị có yêu ai đâu mà thất tình. - Eo, xinh như chị không yêu ai phí lắm. - Chị chưa tìm được người thích hợp để yêu. - Vậy đối với chị người thích hợp là như thế nào? - Nghe thì đơn giản nhưng lại rất khó em à. Vì chị cần một người đủ bao dung, đủ yêu thương để cùng chị chăm sóc đứa con gái nhỏ. - Đứa con gái nhỏ? Nói vậy là chị có con rồi hả?