Cố Chấp Yêu Người

Chương 22

- Đến một lão già cô còn trao thân được, thì ở trước mặt tôi cô còn tỏ vẻ thanh cao cái gì.

- Tôi không trao thân cho ai cả. Là tôi bị lừa bán cho ông ta!

Khi tôi vừa dứt lời, đột nhiên một nụ hôn nóng bỏng ập xuống môi tôi. Tôi cố gắng dãy dụa để né tránh nụ hôn ấy nhưng sau gáy tôi đã bị giữ chặt. Sau một hồi chống cự không được, cả thân thể tôi mềm nhũn, tựa như không còn chút sức lực nào cả. Mà lúc này, anh ta dường như đã đùa bỡn xong, buông tôi ra khỏi anh ta đưa tay lau khoé miệng mình rồi nói:

- Thật vô vị!

Tôi nhìn anh ta, nếu như bây giờ tay tôi không bị trói thì chắc chẳng đủ kiên nhẫn mà lập tức đưa tay lên cho anh ta ăn cái bạt tai. Tôi gào lên:

- Thả tôi ra... Vũ không trả lời câu nói của tôi mà nói sang một câu khác: - Hình như làʍ t̠ìиɦ trong cái tư thế trói chặt chân tay thế này cũng thú vị phết! - Anh điên rồi... nếu anh làm gì tôi, tôi sẽ báo công an tội anh cưỡиɠ ɧϊếp tôi. - Ô thật à? Muốn báo luôn không, để tôi gọi giúp cô. Ngữ điệu của anh giống như chẳng thèm để tâm lời tôi nói, khiến cho sự uy hϊếp của tôi khi đến tai anh không có một chút uy lực. Tôi cố hít một hơi thật sâu, danh tiếng và quyền lực của anh thế nào thì dạo gần đây tôi cũng đã được nghe nhiều, xem ra không thể dùng cách này để đối phó với anh. Cuối cùng tôi lại đành chuyển sang giọng nói đầy ủy khuất: -Tôi nghĩ xung quanh anh thiếu gì gái đẹp, nói đúng hơn người như anh vẫy một ngón tay cả tá người đẹp tự nguyện đổ vào lòng. Thế thì cần gì ép buộc một người bình thường như tôi. Tôi xin anh, thả tôi ra đi. Tôi thực sự bị lừa bán cho ông ta. Anh làm ơn làm phúc tha cho tôi, tôi không thể hủy hoại tương lai của mình trong cái hoàn cảnh bị lừa như thế này được. Tôi đã nói bằng một giọng điệu rất sức nhẹ nhàng và cả đáng thương nhưng cuối cùng anh lại bảo: - Thời gian của tôi không phải để đứng nghe người khác khóc mướn. Cổ họng tôi đột nhiên cứng ngắc lại, còn chưa biết nói gì để anh tha cho mình thì anh lại lên tiếng tiếp: - Nhưng mà cô cũng nói đúng, xung quanh tôi thiếu gì đàn bà, muốn hạng nào chẳng có. Vì thế tôi cũng không thích cưỡng bức ai phải ngủ với mình. Nghe anh nói vậy, tâm trạng tôi mới thả lỏng ra được chút. Sau đó anh cởi trói cho tôi. Khi bàn tay bàn chân đã được thoát khỏi, tôi lập tức chỉnh đốn lại trang phục trên người. Những chiếc cúc áo vừa nãy đã bị lão già kia giựt đứt nên cuối cùng tôi chỉ có thể đưa chéo hai bàn tay ôm lấy cơ thể mình. Tôi quay sang nhìn Vũ rồi bảo: - Cảm ơn anh. Nói xong tôi lập tức bước xuống giường, chỉ muốn rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt. Nhưng khi tôi bước được 3 bước thì giọng Vũ lại vang lên phía sau: - Khoan đã! Tôi cứ tưởng anh đổi ý nên mặc kệ bước đi tiếp. Chỉ là sau đó cánh tay tôi bị kéo lại khiến cơ thể tôi run lên vì sợ hãi. Đột nhiên, một chiếc áo vest còn mang hơi ấm được khoác lên người tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh sáng đèn phòng vẻ mặt Vũ lúc này lại ôn hoà đến lạ. Sau đó một làn hơi thở nam tính phả vào gáy tôi, một giọng nói trầm khàn phát ra: - Đừng để có một ngày cô phải quỳ gối xuống xin tôi ngủ với cô! Câu nói ấy khiến cơ thể tôi như bị thả tự do xuống 18 tầng địa ngục, bởi lẽ ngữ khí tràn đầy tự tin, thậm chí còn có một chút khinh miệt, giống như một người có thể nắm rõ vận mệnh tương lai của người khác. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời bằng một giọng nói vô cùng quật cường: - Có chết tôi cũng không để ngày đó xảy ra! Nói xong tôi lập tức bước đi, không muốn chần chừ ở đây thêm một giây phút nào nữa. Ra đến bên ngoài, gió lạnh màn đêm ập đến, chiếc áo vest trên người giúp tôi xua đi phần nào giá lạnh. Đường Hà Nội tuy đã khuya nhưng xe cộ vẫn nối đuôi nhau qua lại trên đường, chỉ là thưa thớt hơn ban ngày mà thôi. Tôi nhìn ngang nhìn dọc vẫn không tìm thấy được chiếc taxi hay xe ôm nào cả, cuối cùng đành lết cái thân xác mệt mỏi đi trên vỉa hè. Nghĩ đến chuyện chị Hoài làm với tôi ngày hôm nay, chỉ hít thở thôi tôi cũng cảm thấy đau đớn. Đi được một đoạn, hai chân tôi cơ hồ đã sắp như gãy làm đôi. Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: - An, phải mày không đấy? Tôi quay đầu lại, thấy cái Nga đang lái xe ở phía sau mình. Sau đó nó dừng xe lại, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi lo lắng hỏi: