Lão già dường như không quan tâm đến tiếng gào của tôi và tiếng đập cửa bên ngoài. Chỉ cho đến khi cánh cửa tự động bật tung ra, giọng nói tức giận truyền đến thì lão mới hoảng hốt dừng lại
- Đm thằng Chồn già, mày bị điếc hả?
Lão quay người lại, sắc mặt lẫn dáng vẻ run như cầy sấy, miệng lắp bắp:
- Cậu... cậu Vũ? Cả cơ thể tôi yếu ớt ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên tôi đã đối diện với ánh mắt của Vũ. Trong giây phút ấy tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, nhưng khi nhìn rõ sự lạnh lùng và khinh thường trong ánh mắt anh thì tôi mới biết mình không nhìn nhầm. Vũ mặc bộ đồ đen, phía sau lưng là hai người đàn em của anh. Ngay sau đó anh thong thả ngồi xuống ghế sofa, hàng lông mày nhíu lại nhìn lão già kia. Chỉ một ánh nhìn thôi mà dường như đã đưa lão ta xuống tận cùng của địa ngục, lão lắp bắp mãi chẳng nói lên lời, bộ dạng chẳng giống vừa nãy một chút nào. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác không hiểu sao Vũ lại có mặt ở đây thì đàn em của anh lên tiếng: - Thằng già, mày cũng giỏi đấy. Mày thiếu nợ đại ca của tao mà dám vác mặt đến khách sạn của đại ca tao chơi gái. Gan mày cũng to quá nhỉ? - Cậu Vũ, khách sạn này của cậu sao? Đàn em của anh quát lớn: - Tao táng chết con mẹ mày luôn giờ. Tóm lại nếu hôm nay mày không trả đủ số tiền mày đã vay thì đừng mong bước qua khỏi cánh cửa này. Vừa dứt lời, lão già kia liền phi xuống giường rồi quỳ từ giường bò tới chỗ Vũ, lão sợ đến mức nói năng lắp bắp: - Cậu Vũ! Xin cậu thư thư cho tôi thêm vài bữa nữa, tôi nhất định sẽ trả đủ cho cậu cả gốc lẫn lãi. Ai chứ riêng cậu tôi không dám nói hai lời đâu. Vũ không trả lời ngay, anh cầm điếu thuốc trên tay hít một hơi dài, sau đó lườm lão già kia một cái, chỉ nói bằng giọng rất bình thường thôi nhưng đủ khiến đối phương không rét mà run: - Không có tiền trả nợ mà có tiền đi chơi gái? Lão già càng lúc càng run, sợ đến mức như bùn nhão nằm dưới sàn nhà, ánh mắt đầy sợ hãi: - Tôi biết tôi sai rồi. Cũng tại vì tôi mê gái đẹp, lại nghe nói gái còn nguyên nên mới hồ đồ như vậy. - Lúc vay tiền tôi, ông biết rõ nguyên tắc chưa? - Tôi... - Chậm một ngày, chặt đứt một ngón tay. Đến nay ông đã chậm 3 ngày... ông biết kết quả rồi chứ? - Đừng, tôi xin cậu mà. Xin cậu cho tôi thời hạn thêm 3 ngày... à không... một ngày nữa thôi cũng được. Vũ không trả lời, lão lại nói tiếp: - Hay là thế này được không cậu Vũ. Tôi biết đàn bà bên cạnh cậu rất nhiều nhưng nếu hôm nay cậu đồng ý cho tôi khất nợ thêm một ngày thì tôi xin được tặng con đàn bà kia cho cậu. Tôi vừa mua lại nó với giá 100 triệu, nghe nói vẫn còn nguyên. Cậu xem xét mắt nhắm mắt mở đồng ý cho tôi được không? Gã nói đến đây Vũ liền đưa mắt nhìn về phía tôi. Trong đầu tôi lúc này vô cùng hỗn loạn, trong tim tràn ngập nỗi nhục. Bọn họ ở trước mặt tôi, giao dịch tôi như một món đồ chơi. Nhưng lúc này tôi lại chẳng có quyền quyết định, quyền sinh sát nằm gọn trong tay những người đàn ông này. Bọn họ là những thợ săn, tôi là một con mồi, và số mệnh con mồi thì luôn luôn nằm trong tay thợ săn. Vũ lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt khinh thị nhìn đi chỗ khác. Tôi cứ tưởng với thái độ đó anh ta sẽ từ chối, nhưng không ngờ vài giây sau đó anh ta lại nói: - Cũng được! Nghe được hai từ này từ miệng của anh, lão già kia như con cá sắp ngộp thở được bơm ôxy, hớn hả nói: - Cảm ơn cậu Vũ... cảm ơn cậu rất nhiều. - Cút! Lão già vội vàng lồm cồm bò dậy cun cút rời khỏi căn phòng như con chó cụp đuôi. Sau đó hai tên đàn em của Vũ cũng rời khỏi. Cánh cửa phòng đóng sập lại, căn phòng giờ đây chỉ còn mình tôi và anh. Tôi vô thức đưa mắt nhìn anh, tim đập liên hồi. Anh cũng không nói gì, từng bước chân tiến về phía tôi càng lúc càng sát lại gần. Một cảm giác nguy hiểm ập đến, tôi liền lắc đầu nói lớn: - Anh... đừng lại gần đây!! Vũ không trả lời, những bước chân vẫn đều đặn tiến về phía tôi. Vì thân thể anh cúi về phía trước mà để lộ ra cơ ngực rắn chắc, cùng với mùi nước hoa thoang thoảng. Sau đó bất ngờ anh đưa tay mình nâng cằm tôi lên, tôi không hiểu bàn tay anh bằng gì mà khi lực ngón tay hơi dùng sức mạnh một chút thôi là khiến tôi cảm giác da mình đang bị bỏng như thiêu như đốt. Ở khoảng cách gần nhau, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng nhưng ánh mắt anh như nhấn chìm tôi vào dòng nước không thấy đáy. Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng: