Cố Chấp Yêu Người

Chương 20

Tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lâu, khi tỉnh dậy là khi tôi cảm giác có một bàn tay đang mơn trớn đùi mình. Tôi vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt xa lạ của người đàn ông đầu hói, hắn khoác chiếc áo choàng tắm nằm bên cạnh tôi. Theo phản xạ tôi kêu lên:

- Ông là ai? Làm cái gì vậy, tránh xa tôi ra đồ biếи ŧɦái.

Người đàn ông nghe vậy khoé môi liền nở nụ cười rồi cất giọng khiến tôi phải nổi da gà:

- Tình yêu bé nhỏ của anh tỉnh rồi à? Cái mỏ xinh xinh này coi bộ cũng hỗn lắm nghe.

Nói xong ông ta dùng bàn tay mình bóp mông tôi một cái. Tôi vội vàng bật dậy thì mới phát hiện cả chân và tay mình đã bị trói chặt. Tôi run run hỏi:

- Ông là ai? Tôi không quen biết ông, mau thả tôi ra.

- Ơ kìa, trước không quen nhưng lát nữa sẽ quen thôi. Vì chẳng mấy chốc hai ta hoà vào một thôi mà.

- Ông thần kinh à, nói cái gì tôi chẳng hiểu gì cả. Mau thả tôi ra, không tôi báo công an vì ông bắt cóc tôi đấy.

Ông ta nghe vậy càng cười lớn hơn:

- Bắt cóc? Bằng chứng đâu mà em nói anh bắt cóc em?

- Tôi với ông không quen biết, ông cho người đánh lén tôi rồi nhốt tôi vào trong này. Như vậy không phải là bắt cóc thì là gì hả đồ khốn?

- Ổ không, em nói vậy oan cho anh quá. Anh không hề cho người đánh lén em nhé cưng. Anh cũng không hề nhốt em vào trong này. Những việc đó em phải hỏi chị gái của em mới đúng. Mà nhìn em vừa xinh vừa ngon hơn chị gái em nhiều nhỉ? À em còn thơm nữa, nhìn em anh chỉ muốn xơi em liền.

Tôi nhìn gã đàn ông sấp sỉ bằng tuổi bố mẹ mình mà cổ họng mắc ói. Vừa dứt lời hắn ta liền đưa đầu rúc vào cổ tôi ngửi ngửi, tôi vội vàng né sang một bên, tức giận bảo:

- Cút, ông tránh xa tôi ra đồ dê già biếи ŧɦái. Cút... cút ra!

- Em gái à, anh tốn cả trăm triệu để mua em. Con chị gái của em nó đã nhận tiền và rời khỏi đây rồi, vậy thì em cũng ngoan ngoãn mà phục vụ anh đi chứ.

- Ông vừa nói gì? 100 triệu gì?

- Ơ em không tin à? Giấy trắng mực đen vẫn còn đây. Chữ ký của Lý Thu Hoài đồng ý bán em gái Lý Hạ An với giá 100 triệu Việt Nam đồng.

Nói xong ông ta giơ ra trước mặt tôi một tờ giấy. Nhìn tờ giấy và chữ ký của chị Hoài, cả người tôi như chết lặng một hồi. Chị ta đã bán tôi cho lão già này với giá 100 triệu. Tôi thực sự không muốn tin chị ta lại tàn nhẫn với tôi như vậy. À mà cũng đúng thôi, một người đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra thì một người chẳng có máu mủ với chị ta như tôi có là cái thá gì đâu. Lúc này tôi thực sự sợ hãi van xin:

- Tôi xin ông, ông thả tôi ra đi. Tôi sẽ coi như không biết gì, tôi sẽ không báo công an đâu. Ông biết thừa kiểu mua bán người thế này là phạm pháp mà. Tôi cầu xin ông đấy!

- Haha em đừng lôi mấy thằng công an đó ra doạ anh. Tốt nhất bây giờ là nằm im cho anh chơi. Chơi chán rồi anh sẽ thả em ra thôi. Chứ em nhìn mặt có ngu đâu mà ném tiền qua cửa sổ.

Nói xong hắn ta giống như một con thú, một khắc cũng không chờ đợi nổi nữa mà ập cả cái thân hình to béo lên người tôi, đầu ông ta rúc xuống cổ tôi hôn ngấu hôn nghiến. Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi dây thừng đang trói mình nhưng càng vùng vẫy càng thấy đau, cổ họng không ngừng gào thét:

- Cút ra... cút... có ai không, cứu tôi mới.

Lão già nghe được tiếng gào thét của tôi như lại càng phấn khích hơn. Lão đưa hai tay giựt tung những chiếc cúc áo tôi đang mặc trên người để lộ ra bầu ngực căng tròn. Tôi gào thét trong bất lực, hai hàng nước mắt chảy dài vì sợ hãi. Cả cuộc đời tôi đâu dám ước mơ gì cao sang, chỉ mong sau này gặp được một người đàn ông bình thường, yêu thương tôi, trân trọng tôi, để tôi có một bến đỗ bình yên. Nhưng có lẽ sau hôm nay, ước mơ đó cũng chỉ như bong bóng xà phòng tan biến như chưa từng tồn tại. Vết thương này, nỗi nhục này sẽ theo tôi đi đến hết cuộc đời. Cả cơ thể tôi run lên, chỉ hận không thể cắn lưỡi tự kết thúc đời mình ngay trong giây phút này. Trên vai tôi còn có Bông, còn có mẹ, tôi không cho phép mình được làm điều đó.

Khi mà bàn tay lão già kia vừa chạm xuống cúc quần của tôi thì bất ngờ từ bên ngoài tiếng đập cửa uỳnh uỵch vang lên, giọng nói của người đàn ông vang lớn.

- Mở cửa... mau mở cửa.

Tôi không biết người bên ngoài là ai, nhưng khi giọng nói ấy vang lên tôi cảm thấy cuộc đời mình như được thắp sáng ngọn lửa hi vọng. Tôi lại càng gào lớn hơn:

- Cứu tôi mới, làm ơn cứu tôi!