- Chị đừng nói vậy, mẹ nhớ nhớ chị lắm đấy. Chẳng lẽ chị quên mẹ, quên luôn cả bé Bông rồi sao?
Chị Hoài nhìn tôi, dừng lại vài giây rồi mới trả lời:
- Bà ấy mà cũng biết nhớ tao cơ à? Tao tưởng trong mắt bà ấy bây giờ chỉ còn có đứa con nuôi là mày. Năm xưa bà ấy từng bảo thế nào nhỉ, bảo thà bà ấy chỉ có đứa con không cùng huyết thống là mày còn hơn là có đứa con dứt ruột đẻ ra là tao. Bà ấy đã chọn rồi thì đừng hối hận.
- Chị cũng biết đó là những lời mẹ nói ra trong lúc tức giận thôi mà. Được rồi, bây giờ cứ cho rằng chị vẫn giận mẹ, nhưng chẳng lẽ chị không nhớ đến bé Bông? Dù sao con bé cũng là đứa con chị mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày đó. Chị có biết bây giờ Bông đang ốm nằm viện không?
- Mày đừng nhắc tới nó trước mặt tao. Nếu năm xưa không có nó thì đời tao cũng không khổ thế này.
Nghe những lời nói tàn nhẫn này khiến cả người tôi cứng ngắc lại, cổ họng như có thứ gì đó chắn ngang khiến tôi mãi không thể thốt ra được câu hoàn chỉnh. Sắc mặt tôi lúc này tưởng chừng cắt không ra giọt máu vì tôi không thể ngờ rằng chị Hoài lại tuyệt tình như vậy. Thế rồi chị Hoài đẩy tôi sang một bên để bước đi tiếp. Tôi ở phía sau, khó khăn lắm tôi mới nói được tiếp:
- Bông, con bé nó bị ung thư máu đấy. Làm ơn về thăm nó một lần đi!!!
Bàn chân đang bước của chị Hoài hơi khựng lại, tôi cứ tưởng sau khi nghe vậy bản năng làm mẹ trong chị sẽ trỗi dậy, nhưng không ngờ sau đấy chị lại lạnh lùng bước đi tiếp. Đúng lúc này giọng của Trường vang lên phía sau:
- An, lên xe thôi em.
Tôi đưa tay lau nhẹ đi giọt nước mắt đang đọng ở khoé mi rồi xoay người bước ra xe. Trên đường về tôi cứ suy nghĩ mãi chuyện của chị Hoài. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi nếu Bông biết mình có một người mẹ như vậy thì con bé sẽ buồn biết nhường nào. Lại nhớ đến bản thân tôi ngày xưa, khi tôi biết người mẹ ruột của mình đã nhẫn tâm vứt bỏ mình, cảm giác khi ấy đau đớn lắm, trong đầu không ngừng đặt ra hàng loạt câu hỏi "tại sao mẹ lại bỏ mình"," có phải tại mình là đứa trẻ không ngoan"," mẹ có bao giờ yêu mình không"," mẹ có hối hận khi đã bỏ rơi mình không ". Dù thế nào đi chăng nữa thì trong trái tim của những đứa trẻ bị mẹ ruột bỏ rơi luôn khắc sâu một vết sẹo, liều thuốc nào cũng không thể chữa lành.
Một tuần sau thì công ty tôi bỗng dưng nhận được cuộc gọi bên phía Vũ đồng ý giao công trình cho chúng tôi thiết kế, và bên đó hẹn cuối tuần sẽ gặp mặt trao đổi kỹ hơn. Sau khi nghe tin tức này, người nào người nấy phấn khởi mừng reo như được mùa. Mấy chị trong phòng còn trêu:
- Thấy chưa? An như làn gió mới đổi phong thủy cho phòng chúng ta đó. Trưởng phòng đi gặp 3 lần đều thất bại, lần này có An đi cùng khác bọt ngay.
- Đúng đấy. Trúng dự án lớn thế này phải ăn mừng thôi. Nhân tiện làm bữa chào mừng An đến phòng mình luôn. Anh thấy sao trưởng phòng?
Trường nhìn mọi người rồi nhìn sang tôi, cười nhẹ đáp:
- Được, anh thấy hợp lí đấy. Vậy tối nay triển luôn, bữa này anh mời.
Tối nay tôi còn phải đi làm ở bar, nghe vậy tôi liền nói:
- Tối nay em bận mất rồi. Hay để cuối tuần được không?
- Em bận à? Hơi buồn nhưng thôi cuối tuần cũng được.
- Dạ em cảm ơn.
Sau khi tan làm, như thường ngày tôi lái xe đến thẳng viện với Bông. Khi tôi vừa gửi xe dưới bãi đỗ của bệnh viện thì điện thoại trong túi quần tôi reo lên. Vừa nhấn nghe máy, tôi không ngờ giọng chị Hoài vang ra:
- Mày đang ở đâu?
- Em đang ở viện. Sao chị lại có số em?
- Mày đến đón tao được không? Tao tới viện xem con Bông nó thế nào.
Nghe vậy tôi liền cười tươi đáp:
- Được, chị đang ở đâu em tới đón.
- Để tao gửi định vị qua. Đi luôn nhé, không lúc nữa tao bận.
- Vâng, em biết rồi.
Ngay sau khi tắt máy tôi liền nhận được định vị chị Hoài gửi. Lúc tôi đến không thấy chị Hoài đâu. Tôi dừng xe lại ven đường, ngó nghiêng một vòng thấy nơi này khá vắng vẻ. Tôi bấm số gọi lại cho chị nhưng cuộc gọi cứ đổ chuông từ hồi này sang hồi khác rồi tự kết thúc. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì từ đâu đã bị một lực rất mạnh đập thẳng vào gáy khiến toàn thân tôi ngã quỵ xuống. Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, tôi chỉ kịp nghe tiếng người đàn ông nói:
- Đưa nó đến khách sạn Seoul.
Khách sạn Seoul? Chính là khách sạn mà hôm vừa rồi Vũ hẹn công ty tôi gặp ở đó... Và hình như đó cũng là khách sạn của anh ta!