Những ngày tiếp theo trôi qua, ban ngày tôi đi làm, sau khi tan làm thì tới thăm Bông rồi lại đi tới quán bar phục vụ đến nửa đêm. Đúng là làm 2 công việc một lúc rất mệt nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có tiền điều trị cho Bông là những mệt mỏi đó như xua đi phần nào. Với lại trộm vía công việc của tôi dạo này cũng rất thuận lợi. Ở công ty tôi đã làm quen được với quỹ đạo làm việc của mọi người nên cũng không quá chật vật. Ở quán bar, tuy là lâu lắm giờ không được rót rượu phòng hạng nhất nhưng những phòng tôi rót rượu gần đây toàn là người tử tế, số tiền boa có tối được cả triệu, bình thường thì 400-500 ngàn.
Hôm ấy tôi vừa đến công ty làm việc thì Trường bảo tôi:
- Em đi nộp hồ sơ dự thầu với anh nhé.
- Hồ sơ dự thầu công trình của Cao Minh Vũ hả anh?
- Ừ đúng rồi, hôm nay người của anh ta đã hẹn chúng ta đến khách sạn để nộp hồ sơ. Anh muốn rủ em đi cùng để anh thay đổi phong thủy xem sao.
Trường vừa nói vừa cười. Mấy chị trong phòng cũng hùa vào trêu:
- Đúng rồi, An xinh gái nhất phòng nên phong thuỷ chắc chắn sẽ rất tốt.
- Các anh chị lại trêu em rồi.
Thế là sáng đó tôi theo Trường đến khách sạn mà bên kia hẹn. Lúc chúng tôi đến lễ tân đưa chúng tôi vào phòng ngồi chờ. Thời gian trôi qua không biết chính xác bao nhiêu lâu nhưng cơ hồ cũng phải gần 2 tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng tôi vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Tôi sốt ruột bảo:
- Hay họ có hẹn nhầm thời gian mình không anh?
- Không, anh nhớ rất rõ mà.
- Chẳng hiểu anh ta nghĩ gì mà cho mình ngồi chờ lâu như vậy nữa anh à.
Tôi vừa dứt lời thì một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:
- Nếu không chờ được thì có quyền đi về. Tôi đâu có ép phải chờ tôi.
Tôi đang quay lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói kia bất giác hơi run lên. Giọng nói này xuyên thẳng vào màng nhĩ, khiến tâm tình tôi cũng theo đó mà hoảng hốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Khác với những lần trước, hôm nay Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, cả người toát lên khí chất tao nhã chẳng giống một ông trùm xã hội đen chút nào. Tôi luôn nghĩ người đàn ông này có thể đẹp đến mức lay động lòng người là do dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu thì mọi khuyết điểm trên gương mặt sẽ bị che lấp. Nhưng hôm nay gặp anh ở một không gian yên tĩnh lại sáng choang thế này, tôi mới nhận ra rằng trên đời này cũng có một người có gương mặt hoàn hảo đến nỗi một khuyến điểm nhỏ cũng không có.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, khoé môi hơi cong lên. Trường thấy vậy hơi ngẩn ra, sau mười mấy giây mới có phản ứng, lập tức bước nhanh về phía trước, lịch sự chào:
- Xin chào anh, tôi là Nguyễn Nhật Trường, trưởng phòng thiết kế công ty An Mỹ. Còn đây là...
Trường vừa nói đến đó, chưa kịp đọc đến tên tôi đã bị Vũ chặn lại:
- Được rồi. Anh có thể đưa hồ sơ cho tôi rồi ra về.
Chờ đợi gần 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi chỉ nhận được thái độ không mấy thiện chí và một hai câu nói của anh ta. Tôi biết thương trường như chiến trường, mạnh được yếu thua, là mình cần đến người ta nên đương nhiên sẽ bị chèn ép. Nhưng cái thái độ của anh ta thật khiến người khác khó chịu, đặc biệt là cái ánh mắt như thể chẳng bao giờ để ai vào trong tầm mắt. Anh ta đã nói thẳng như vậy rồi nên chúng tôi cũng không thể mặt dày ở thêm nữa. Tôi nén hít một hơi thật sâu cùng Trường chào anh ta theo phép lịch sự rồi ra về.
Lúc bước xuống đến cửa khách sạn, trong lúc đứng chờ Trường đi lấy xe thì bất ngờ tôi thấy chị Hoài đang lững thững từ ngoài bước vào. Vừa nhìn thấy chị tôi như bắt được vàng, vội vàng gọi lớn:
- Chị Hoài!
Chị Hoài giả vờ như không thấy tôi mà bước đi thì tôi chạy nhanh đến trước mặt chị gọi tiếp:
- Chị Hoài!
Chị Hoài nhíu mày nhìn tôi, giọng khó chịu hỏi:
- Mày đến đây làm gì?
- Em đến đây có chuyện gì cũng không quan trọng. Quan trọng là tại sao 3 năm nay chị không về nhà, không về thăm mẹ, không về thăm Bông?
- Nhà nào? Tao làm đếch gì có nhà mà về.