Cố Chấp Yêu Người

Chương 17

- Ừ, chị cảm ơn em nhé.

Khi tôi vừa dứt lời thì cái Lan nói lớn:

- Ơ anh Trường về rồi ạ? Anh đi ăn cơm trưa với tụi em không? Nay phòng mình có chị An là nhân viên mới đó ạ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp một khuôn mặt từng quen thuộc với tôi nhưng phải đến 3 năm rồi mới gặp lại. Trường là một đàn anh học cùng trường với tôi, anh học trên tôi 3 khoá, ngày tôi mới bước chân vào trường được anh giúp đỡ rất nhiều. Nhớ khi đó anh em chơi với nhau rất thân thiết và vui vẻ, sau khi anh ra trường còn đi học nâng cao bên Pháp, và chúng tôi cũng dần mất liên lạc từ đó. Trong lúc tôi còn đang đứng ngẩn ngơ hồi tưởng lại quá khứ thì Trường đã chủ động lên tiếng:

- Hạ An? Phải em không? Lâu ngày không gặp em rồi!

- Dạ vâng. Lâu quá không gặp anh rồi.

Cái Lan ngạc nhiên hỏi:

- Ơ anh chị quen biết nhau ạ?

- Ừ, ngày xưa chị với anh Trường học chung trường.

- Eo ơi có duyên quá. Anh Trường giờ làm trưởng phòng phòng thiết kế công ty mình đó chị. Anh giỏi lắm chị ạ.

Trường cười nhẹ đáp:

- An cũng giỏi lắm em à, không kém gì anh đâu. Mà hai chị em chuẩn bị đi ăn cơm trưa hả? Anh đi cùng được không?

- Được chứ anh.

Ngồi xuống bàn ăn, chúng tôi gọi ra vài món đơn giản. Chỉ là tôi không thể ngờ Trường vẫn nhớ được tôi bị dị ứng gia vị gì, thích ăn món gì. Cái Lan háo hức hỏi:

- Mà anh ơi, anh đã nộp được hồ sơ dự thầu chưa?

- Anh chưa, sáng nay anh đến có rất nhiều người đến nộp. Thời buổi cạnh tranh khốc liệt, công ty của chúng ta không phải quá lớn. Anh còn đang sợ người ta còn chẳng thèm nhìn hồ sơ của chúng ta.

- Em và mọi người cũng lo như vậy. Nhưng nếu mà lần này chúng ta trúng thầu công trình đó thì sau này chúng ta không thiếu việc để làm anh nhỉ? Chủ khách sạn đó danh tiếng lẫy lừng vậy cơ mà.

Tôi nghe hai người nói nhưng không hiểu cho lắm. Là người mới vào làm tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình công việc nên liền hỏi:

- Có vụ gì vậy ạ?

Cái Lan lập tức giải thích:

- À, quên không bảo chị. Nghe nói anh Cao Minh Vũ đang tìm công ty để thiết kế khách sạn. Công ty mình đang cố gắng liên hệ để nộp hồ sơ trúng thầu công trình này.

"Cao Minh Vũ" tôi đột nhiên nhớ đến tên Vũ tôi hay gặp ở quán bar. Lại nhớ đến lời cái Nga bảo anh ta tuy là dân xã hội đen nhưng có kinh doanh thêm cả mảng bất động sản, khách sạn. Tôi ngờ ngợ hỏi lại:

- Cao Minh Vũ? Hình như anh ta có hoạt động trong giới xã hội đen nữa thì phải.

- Đúng rồi đó chị. Ở đây ai mà không biết đến anh ta, nhắc đến tên khiến nhiều người phải kiêng dè.

- Nhưng công trình lớn lắm sao mà nhiều người phải chạy theo vậy?

Tôi vừa dứt lời thì Trường cười bảo:

- Công trình lớn là một phần, nhưng nếu chúng ta được thiết kế công trình này thì sau này khi giao dịch với đối tác, chỉ cần nói công trình khách sạn của Cao Minh Vũ là do chúng ta thiết kế. Lúc ấy, không sợ không ký được hợp đồng em à.

Tôi gật đầu hiểu ra vấn đề, chỉ là không ngờ danh tiếng của người đàn ông này lại có sức mạnh lớn như vậy. Cảm giác như anh chính là người đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, mọi thứ đều nắm trong tay. Ngay cả đàn bà, muốn dạng nào cũng có!

******

Buổi chiều vừa tan làm, Trường có đề nghị đưa tôi về nhưng tôi từ chối vì tôi phải chạy qua viện với Bông một lúc. Sau đó 8 giờ lại phải đi đến bar.

Lúc tôi đến viện Bông vừa ăn cháo xong, vừa nhìn thấy tôi còn bé liền hỏi:

- Mẹ An hôm nay đi đâu vậy ạ?

Tôi nhìn đứa con gái bé bỏng, mới có một tuần thôi mà nhìn gầy đi hẳn, tóc cũng bắt đầu rụng. Tôi nhẹ nhàng đáp:

- Mẹ đi làm kiếm tiền mua thật nhiều quần áo mới cho Bông.

- Con không cần mua nhiều quần áo mới đâu ạ.

- Sao vậy? con không thích sao?

- Con sợ mẹ vất vả.

- Không, mẹ không vất vả gì đâu. Con đừng lo nhé. Mà hôm nay con thấy trong người thế nào, có chỗ nào mệt không?

- Dạ không ạ.

Tôi ôm con bé vào lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu nhưng đầy vết tích do những mũi kim tiêm để lại mà lòng quặn thắt đau đớn. Cũng may bác sĩ nói con bé trộm vía phản ứng với thuốc rất tốt nên tôi cũng được an ủi phần nào. Trông Bông cho mẹ tôi ăn uống tắm rửa xong thì cái Nga đến đón tôi đi tới quán bar.