Sau Trọng Sinh Ta Rời Bỏ Nam Chủ Trúc Mã

Chương 14

Đáng tiếc, màn diễn đáng thương này chưa kịp kéo dài bao lâu thì đã bị cắt ngang.

“Tiểu Nguyện, em đang làm gì vậy?”

Một người đàn ông trung niên vội vã bước tới, giọng nói pha lẫn trách cứ nhưng cũng có chút bất đắc dĩ:

“Hôm nay là ngày hạ táng của ba, em không cho con bé cúng bái ông nội, lại còn đánh con nữa là sao?”

“Ba! Ba không biết hôm nay Nguyễn Miên đã làm gì đâu!”

Người đàn ông trung niên không vội kết luận, quay sang Nguyễn Miên hỏi:

“Miên Miên, con nói đi, hôm nay con đã làm gì?”

Nguyễn Miên nức nở:

“Con không biết… thật sự không biết…”

Thời Kiến Lộc nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, tò mò nhìn sang.

Nguyễn Miên đang nhào vào lòng người đàn ông trung niên ấy.

Từ ngoại hình đến vóc dáng mà xét, người đàn ông này bảo dưỡng rất tốt, thậm chí không thua kém gì một số minh tinh cùng tuổi.

Nguyễn Miên khóc lóc như một bông hoa lê đẫm mưa:

“Ông nội qua đời, con đau lòng quá… khóc mãi rồi đi lạc, chẳng may lại lạc lên tận đỉnh núi trong khu mộ. Con thật sự xin lỗi…”

“Đỉnh núi khu mộ?” Người đàn ông trung niên cau mày khó hiểu. “Cùng lắm cũng chỉ là đi lạc, chuyện này đáng để em nổi giận đến vậy sao?”

Câu nói sau hiển nhiên là dành cho Bạch Nguyện, mẹ của Nguyễn Yên.

“‘Đáng để tôi nổi giận đến vậy sao?’”

Bạch Nguyện bật cười vì tức giận, giọng nói sắc lạnh hơn hẳn:

“Anh có biết trên đỉnh cao nhất đó là phần mộ tổ tiên của nhà họ Thời không? Việc con bé bị bắt chỉ là chuyện nhỏ, nếu họ cho rằng tập đoàn Bạch Vân chúng ta có ý đồ nhắm vào Thời gia, thì đó mới là chuyện lớn! Còn nữa, con gái ngoan của anh đúng là giỏi tính toán lắm, không biết bằng cách nào lại lần ra được hành tung của Tiền lão phu nhân, còn cố tình ‘tình cờ gặp’ bà ấy, để rồi bị nhìn thấu. Nguyễn Hữu Chí, anh có biết không, nếu chúng ta đồng thời đắc tội Thời gia, Đoạn gia, thậm chí là cả Tiền gia, hậu quả sẽ ra sao không?”

Nguyễn Hữu Chí vẫn giữ vẻ ôn hòa:

“Chắc chỉ là hiểu lầm thôi, Miên Miên làm sao có bản lĩnh biết được hành tung của Tiền lão phu nhân? Hơn nữa, con bé đã nói là đi lạc mà. Đến lúc đó, chúng ta cứ dẫn con bé đến nhà xin lỗi, giải thích rõ hiểu lầm là được, em đừng nghĩ nghiêm trọng quá.”

“Nghiêm trọng quá?”

Bạch Nguyện biết vì thể diện mà mình phải nhẫn nhịn rất nhiều thứ, nhưng không ngờ sau bao năm, người đàn ông này vẫn ngu xuẩn và vô tri như vậy.

“Đến Thời gia xin lỗi? Anh nghĩ mình là ai? Cửa nhà họ Thời không phải cứ muốn vào là vào! Còn Đoạn gia, Tiền gia thì sao? Tôi không muốn nhắc lại lần nữa đâu, nhưng anh có thể soi gương nhìn lại mình xem có xứng không?!”

“Bạch Nguyện!” Nguyễn Hữu Chí cũng nổi giận, giọng điệu đầy bực tức:

“Em nhất định phải nói chuyện khó nghe như vậy sao? Hơn nữa, còn nói những lời này trước mặt con cái, em cảm thấy vậy là có uy nghiêm của một người mẹ à? Thời gia và Đoạn gia thì sao chứ? Sao anh lại không thể bước vào? Nguyễn Miên chẳng phải đang học chung lớp với con cái nhà họ sao? Bạn cùng lớp thì đến nhà nhau chơi có gì không được?”

“Đến nhà chơi?” Bạch Nguyện bật cười chế giễu:

“Học chung lớp là có thể tùy tiện đến nhà nhau à? Vậy thì khi cần đầu tư, anh cũng chẳng cần tìm trung gian, cũng không cần phải đi uống rượu, nịnh bợ lấy lòng, cứ đơn giản là cho con mình học cùng lớp với con họ, thế là xong.”

“Em cần gì phải nói khó nghe như vậy? Anh nói không đúng chỗ nào? Dù gì cũng là bạn cùng lớp, nhờ vả chút thì đã sao?”

“Bạn cùng lớp?” Bạch Nguyện lạnh lùng nhìn Nguyễn Miên:

“Con nói đi, con và đại tiểu thư nhà họ Thời có quan hệ thế nào?”

Gương mặt Nguyễn Miên cứng đờ, cô cắn môi, phải mất một lúc lâu mới đáp:

“Chúng con chỉ là bạn học bình thường, ngày thường không có qua lại gì cả.”

“Bạn học bình thường?” Nguyễn Yên đảo mắt đầy khinh bỉ:

“Ai là bạn học bình thường với chị? Em học cấp hai đã biết học tỷ Thời Kiến Lộc không ưa chị rồi! Còn nữa, em cảnh cáo chị, sau này đừng có làm phiền học tỷ nữa, càng không được giở trò giả tạo trước mặt chị ấy. Nếu để em bắt gặp, em sẽ cho chị một cái bạt tai ngay tại chỗ!”

“Nguyễn Yên! Đây là thái độ em nói chuyện với chị gái mình đấy à?”

“Chị gái cái gì chứ? Một con…”

—— Bốp!

Thời Kiến Lộc giật mình, đang định rời đi thì bước chân chững lại, không biết nên tiếp tục hay quay lại xem chuyện gì đang xảy ra.

“Con có được dạy dỗ không vậy? Một đứa con gái mà mở miệng ra là nói những lời như thế! Những năm qua, mẹ con và ba đã quá nuông chiều con rồi!”

“Nguyễn Hữu Chí! Anh dám đánh con gái tôi?”

“Nó cũng là con gái tôi! Tôi dạy con mình, chẳng lẽ không có tư cách?”

Tiếng cãi vã càng lúc càng lớn.

Thời Kiến Lộc do dự một lát rồi quyết định rời đi.

Cô không ngại đứng lại xem Nguyễn Miên bị đánh, nhưng Nguyễn Yên thì khác.

Con gái mười mấy tuổi, đang ở cái tuổi tự trọng mạnh nhất, bị chính ba ruột của mình tát trước mặt bao nhiêu người, chắc chắn không muốn để ai nhìn thấy cảnh tượng này.

Thời Kiến Lộc không hề cảm thấy mình có tiêu chuẩn kép.

Đối xử với kẻ thù và đối xử với học muội đáng yêu, tất nhiên phải là hai thái độ khác nhau.

Cô lặng lẽ rời đi mà không biết rằng, Nguyễn Miên—người vẫn luôn cúi đầu—lại lặng lẽ liếc nhìn về phía cô vừa ẩn nấp.

Trên gương mặt Nguyễn Miên, ngoài sự xấu hổ và tức giận, còn có cả oán hận và đau đớn tột cùng.

Bỗng nhiên, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô:

【 Ký chủ, khí vận chi nữ đã rời đi. 】

Nguyễn Miên cắn chặt môi, không tiếng động hỏi:

【 Khí vận giá trị của tôi còn lại bao nhiêu? 】

【 Khí vận giá trị: 4 điểm. 】

Nguyễn Miên kinh hãi, không thể tin nổi:

【 Sao có thể? Trước đó tôi đã tích lũy hơn 80 điểm cơ mà! 】

【Tiền lão phu nhân và Bạch Nguyện đều là những người có mệnh cách cao quý, khí vận sung túc, nên việc ảnh hưởng đến suy nghĩ của họ đã tiêu tốn tổng cộng 36 điểm và 28 điểm khí vận.】

【Họ cao quý một chút thì không thành vấn đề, nhưng còn lại khí vận giá trị của ta đâu? Ta nhớ rõ ngươi không thể can thiệp vào suy nghĩ của Thời Kiến Lộc mà?】

【Đúng vậy. Bổn hệ thống không thể trực tiếp tác động lên khí vận chi nữ hoặc khí vận chi tử trong thế giới này. Còn lại 13 điểm khí vận giá trị đã được sử dụng trên người của vị quản lý viên kia.】

【Một quản lý viên mà cần đến 13 điểm khí vận sao?】

【Vị quản lý viên đó có tính cách điềm đạm, dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh. Tuy không thể đạt đến mức đại phú đại quý, nhưng cả đời vẫn sẽ thuận buồm xuôi gió, sống bình an. Đối với một người bình thường, đây cũng xem như một mệnh cách không tệ.】

【Nói cách khác, mấy tháng qua ta vất vả cướp đoạt khí vận từ Thời Kiến Lộc, Nguyễn Yên, và cả những người khác trong trường, cuối cùng lại tiêu sạch chỉ trong chốc lát? Đã vậy còn đắc tội với Tiền lão thái thái?】

【Ký chủ xin đừng nản chí, hãy tiếp tục cố gắng.】

Thời Kiến Lộc không biết rằng ngay lúc này, Nguyễn Miên đang hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường. Cô đã rời khỏi khu vực Thanh Sơn Mộ Viên và vừa chạm mặt Chu Lâm Lâm.

Trên xe, Chu Lâm Lâm tò mò hỏi:

“Cậu bảo cậu đến đây có việc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Thời Kiến Lộc tựa cằm vào cửa kính xe, ánh mắt hướng ra ngoài, vẫn còn suy nghĩ về chuyện giữa Nguyễn Miên và Tiền lão thái thái, nghe vậy cũng không quay đầu lại mà đáp:

“Xem kịch.”

“Kịch gì?” Chu Lâm Lâm lập tức hào hứng: “Chuyện gì vui vậy?”

“Chờ thêm hai ngày nữa, đến sinh nhật bà nội Đoạn Dịch Thừa, cậu sẽ biết.”

“Còn liên quan đến bà lão đó nữa à?”

Thời Kiến Lộc ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Chu Lâm Lâm:

“Mình luôn muốn hỏi, tại sao cậu lại ghét bà nội Đoạn Dịch Thừa đến vậy?”

“Bà nội cái gì chứ?” Chu Lâm Lâm bĩu môi: “Đó đâu phải mẹ ruột của ba cậu ta. Với lại, mình cũng chẳng thấy Đoạn Dịch Thừa thích bà ta lắm.”

Chu Lâm Lâm nhướng mày: “Cậu không nghĩ rằng bà lão đó xem Đoạn Dịch Thừa như cháu ruột, còn Đoạn Dịch Thừa cũng coi bà ta như bà nội thật sao?”

“Dĩ nhiên là không.”

Thời Kiến Lộc từ nhỏ đã tiếp xúc với Đoạn gia, sao có thể không hiểu tình hình thực tế nhà họ?

Chỉ là cô không quen bàn tán sau lưng bề trên, hơn nữa, trong vòng bạn bè của cô có quá nhiều người liên quan đến Đoạn Dịch Thừa, nên cũng không tiện nói thẳng.

Nhưng đối diện với Chu Lâm Lâm, cô chẳng cần dè dặt làm gì.

“Kỳ thực mình cũng biết Đoạn Dịch Thừa không thân thiết với bà ta lắm. Tiền lão thái thái không phải mẹ ruột của Đoạn thúc thúc, nhưng ít nhất bề ngoài thì họ vẫn hòa thuận. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy bà ấy đối xử với Đoạn Dịch Thừa không tệ, hơn nữa, ba mẹ cậu ta bận công việc, cậu ta lại do ông bà nuôi lớn.”

Thời Kiến Lộc hồi tưởng lại suy nghĩ của mình trước đây:

“Nhà họ Đoạn không đơn giản như nhà mình, không phải muốn làm gì thì làm. Nếu Đoạn Dịch Thừa thể hiện không đủ hiếu thuận, những người trong Đoạn gia có thể dìm cậu ta chết bằng nước miếng. Mình tôn trọng Tiền lão thái thái không chỉ vì bà ấy là bề trên, mà còn bởi vì mình thích Đoạn Dịch Thừa. Vì cậu ta, cũng vì tương lai của mình với cậu ta, mình đương nhiên phải tôn kính và hiếu thuận.”

Chu Lâm Lâm có chút kinh ngạc, nhướng mày nhìn cô:

“Mình cứ tưởng cậu là kiểu ngốc bạch ngọt* cơ đấy.”

Thời Kiến Lộc trợn mắt:

“Mình sau này còn phải kế thừa sự nghiệp gia đình, ba mẹ cũng không định nuôi mình thành một bông hoa trong nhà kính. Vừa rồi, khi nhân sự cấp cao trong tập đoàn có biến động, ba mình và thầy Triệu còn đặc biệt ra đề kiểm tra mình đấy. Những gì nên biết, nên học, mình đều phải biết và học.”

Chu Lâm Lâm hừ lạnh: “Không phải ngốc bạch ngọt, mà là não toàn tình yêu thì có.”

“Cậu đang bôi nhọ mình đấy à?” Thời Kiến Lộc chậm rãi nói: “Mình thích Đoạn Dịch Thừa, nên mình theo đuổi cậu ta một cách quang minh chính đại. Mình đối xử chân thành, có thể làm gì cho cậu ta thì mình sẽ làm, nhưng nếu không thể, mình tuyệt đối sẽ không làm.”

Chu Lâm Lâm nheo mắt: “Ví dụ như?”

Thời Kiến Lộc nhớ đến những bộ phim truyền hình có nam nữ chính vì tình yêu mà sống chết bên nhau, liền dứt khoát nói:

“Nếu một ngày nào đó, có người bắt mình chọn giữa ba mẹ và Đoạn Dịch Thừa, mình chắc chắn chọn ba mẹ. Nếu bảo mình chọn giữa sản nghiệp nhà họ Thời và Đoạn Dịch Thừa, mình cũng sẽ chọn sản nghiệp nhà họ Thời. Chuyện bỏ hết tất cả vì tình yêu, mình không bao giờ làm.”

Chu Lâm Lâm gật gù rồi hỏi: “Vậy tại sao cậu lại vì cậu ta mà chống đối ba mẹ, còn đòi đi Nga?”

Thời Kiến Lộc chớp mắt: ....Mình nói rồi, không phải vì cậu ta!

Chu Lâm Lâm lại hừ một tiếng đầy khinh bỉ.

“Hừ hừ hừ, biết mỗi việc hừ! Heo con cũng không hừ giỏi bằng cậu.”

Chu Lâm Lâm trừng mắt: “Cậu vừa chửi mình đấy à?”

Thời Kiến Lộc nhướng mày, nhếch môi cười:

“Kỹ năng chửi người của mình được rèn luyện bài bản lắm đấy, cậu đừng có xem thường.”

“Mắng người mà gọi là rèn luyện bài bản?” Chu Lâm Lâm cười khẩy: “Mình phải xem xem là do thầy cô có vấn đề hay là do chính cậu có vấn đề.”

Thời Kiến Lộc khoanh tay: “Nếu không, để mình gọi cậu là heo luôn nhé?”

“Heo là mắng chửi người sao? Cậu học từ đâu vậy? Để tôi xem thử...”

“Chu Lâm Lâm tôi nhéo cậu bây giờ!”

Hai người náo loạn một trận trên xe. Thời Kiến Lộc nhanh chóng kéo câu chuyện quay lại chủ đề ban đầu:

“Rốt cuộc thì tại sao cậu lại ghét bà nội Đoạn Dịch Thừa đến thế?”

Nụ cười trên mặt Chu Lâm Lâm vụt tắt. Cô nhìn chằm chằm Thời Kiến Lộc với ánh mắt tò mò, im lặng một lúc lâu rồi mới quay đầu đi. Giọng cô nhanh đến mức gần như hòa lẫn vào tiếng gió bên ngoài cửa sổ.

“Tôi nghe thấy bà ta nói xấu cậu với người khác.”

Dù giọng Chu Lâm Lâm nhỏ, Thời Kiến Lộc vẫn nghe rõ từng chữ. Nhìn vẻ mặt cứng cỏi nhưng có chút gượng gạo của cô ấy, Thời Kiến Lộc không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng lúc này thế nào.

“Chỉ vì vậy thôi à?”

“Chứ còn sao nữa?” Chu Lâm Lâm bĩu môi, tỏ rõ vẻ khó chịu: “Tôi cũng không phải làm vậy vì cậu, mà là tôi ghét cái kiểu người suốt ngày đứng sau lưng người khác nói xấu.”

Thời Kiến Lộc bật cười: “Tôi hiểu rồi.”

Chu Lâm Lâm liếc cô một cái, nhưng rất nhanh đã quay mặt đi: “Cậu hiểu cái gì?”

“Tôi hiểu là cậu thích tôi đấy.” Thời Kiến Lộc nheo mắt, đôi mắt sáng rỡ đầy ý cười nhìn Chu Lâm Lâm. “Tôi cũng thích cậu. Trong lòng tôi, cậu luôn là người bạn thân nhất.”

Chu Lâm Lâm cứng họng một lúc, rồi hừ nhẹ một tiếng: “Vậy tôi cũng miễn cưỡng coi cậu là bạn thân nhất của tôi đi.”