Cuối tuần trôi qua rất nhanh.
Vừa bước vào lớp sau hai ngày nghỉ, Thời Kiến Lộc lập tức nhận ra ánh mắt của các bạn học dành cho mình đã thay đổi.
Có người thì thầm bàn tán, nhưng khi cô nhìn sang, họ lập tức im bặt.
Trước tình huống này, Thời Kiến Lộc đã sớm đoán trước được. Ngược lại, Trịnh Sanh tức đến mức không chịu nổi.
"Nói xấu sau lưng thì có gì hay ho? Giỏi thì nói thẳng trước mặt đi!"
Mấy người vừa tụm lại xì xào lập tức im re.
Trịnh Sanh khinh thường: "Nhát cáy."
Thời Kiến Lộc lười để tâm, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua họ một cái rồi kéo Trịnh Sanh rời đi trước khi cậu ấy nói thêm điều gì.
Chưa đi được bao xa, bỗng nghe thấy giọng điệu mỉa mai phía sau:
"Ai mà dám động đến đại tiểu thư nhà Hòa Viễn chứ? Sơ sẩy một chút là nhận được lệnh triệu tập ra tòa ngay!"
"Đúng đó, còn có cả một văn phòng luật sư hùng hậu chống lưng nữa mà ~"
"Đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư, chỉ là xích mích nhỏ trong trường cũng muốn lôi người ta ra tòa, đáng sợ quá đi!"
Bước chân Thời Kiến Lộc khựng lại. Cô quay đầu nhìn về phía nhóm người vừa lên tiếng.
Trong đó có cả nam lẫn nữ, một số tránh ánh mắt cô, số khác thì cố tình nhìn lại đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Nếu đã biết tôi là người thừa kế tương lai của Hòa Viễn, còn biết tôi có cả một đội luật sư hậu thuẫn, vậy chắc cũng hiểu được cái giá phải trả khi đắc tội với tôi rồi chứ?"
Giọng Thời Kiến Lộc không hề mềm mại hay dễ nghe, mà trong trẻo lạnh lùng như dòng nước mùa xuân vừa tan băng.
"Trường trung học phụ thuộc này toàn là người thông minh, vậy mà có kẻ bị người khác lợi dụng làm công cụ lại còn tự hào. Tôi thật sự thắc mắc, mấy người làm sao thi đậu vào đây được?"
Dứt lời, cô chẳng buồn liếc bọn họ thêm lần nào, kéo Trịnh Sanh đi thẳng vào lớp.
Toàn bộ chuyện xảy ra ngoài hành lang đều bị các bạn trong lớp nhìn thấy rõ ràng.
Không khí vốn náo nhiệt bỗng chốc im lặng khi Thời Kiến Lộc bước vào.
Cô không để tâm, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.
Trịnh Sanh định nói gì đó thì chợt thấy có người bước đến bàn Thời Kiến Lộc.
Người đó đẩy gọng kính, đặt vài cuốn vở xuống bàn cô:
"Đây là ghi chép bài giảng mấy ngày nay."
Thời Kiến Lộc hơi bất ngờ. Cô cầm vở lật xem, nhận ra nội dung được ghi rất đầy đủ và chi tiết.
"Cảm ơn."
"Không cần." Học ủy của lớp, Thịnh Thanh, thản nhiên nói: "Lần này phân ban chắc là lần thi đấu cuối cùng của chúng ta rồi. Bao năm nay tôi luôn bị cậu đè đầu cưỡi cổ. Nếu lần này thắng chỉ vì cậu nghỉ học mấy ngày, chắc người ta lại bảo tôi thắng chẳng vẻ vang gì."
Thời Kiến Lộc nhìn cậu ta: "Vậy cậu chỉ muốn thắng tôi thôi?"
Thịnh Thanh hiểu ngay ẩn ý trong câu hỏi, khẽ cười: "Nếu có thể, tất nhiên tôi muốn làm thủ khoa."
Thời Kiến Lộc gật đầu: "Vậy cứ nhắm đến vị trí số một đi, xem ai có thể giành được nó."
Thịnh Thanh thoáng sững người, nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu rồi nói:
"Tôi tưởng cậu cam tâm tình nguyện đứng thứ hai."
Thời Kiến Lộc khó hiểu: "Sao lại nghĩ vậy? Nếu có thể đứng đầu, ai lại không muốn chứ?"
Thịnh Thanh im lặng nhìn cô vài giây, sau đó gật đầu: "Được, vậy thì cứ xem ai sẽ là người giành hạng nhất."
Cuộc đối thoại của hai người không hề nhỏ, khiến cả lớp đều nghe thấy.
Vài bạn học ngồi trước quay lại nhăn nhó làm mặt quỷ.
Một nam sinh không nhịn được, thò cổ hỏi: "Thời Kiến Lộc, cậu với Thừa ca cãi nhau à?"
Trước đây, Thời Kiến Lộc chưa bao giờ có ý định giành vị trí số một, cũng chưa từng muốn hơn Thừa ca trong kỳ thi. Cậu ta cảm thấy cô hôm nay nói vậy có hơi kích động.
Phải công nhận rằng Thời Kiến Lộc rất thông minh và có thành tích tốt. Nhưng phải nói rằng, những ai có thể vào được trường trung học phụ thuộc này đều là học sinh giỏi cả. Mà giữa những người giỏi cũng có sự khác biệt.
Có câu nói thế này: Có những người đạt điểm tuyệt đối vì đó là giới hạn cao nhất mà họ có thể đạt được. Nhưng cũng có những người đạt điểm tuyệt đối đơn giản vì đề thi chỉ có tối đa bằng đó điểm.
Thời Kiến Lộc và Thừa ca chính là hai kiểu người đó.
Nam sinh kia thầm nghĩ: Thời Kiến Lộc nói muốn vượt qua Thừa ca, chắc chỉ là mạnh miệng thôi.
Giọng Thời Kiến Lộc bình thản, không hề dao động:
"Cãi nhau thì sao, không cãi nhau thì sao, cậu nghĩ tôi không thắng nổi cậu ấy à?"
Nam sinh vừa định lên tiếng thì bị một nam sinh khác giữ chặt cổ, ấn xuống ghế.
Người đó là Cố Tịch. Ngoài một vài người bạn lớn lên cùng từ nhỏ, trong trường, cậu ta là người có quan hệ tốt nhất với Đoạn Dịch Thừa, cũng khá thân với Thời Kiến Lộc.
Cố Tịch cười ha hả, gương mặt tràn đầy ý cười: “Ôi dào, có gì mà phải so đo? Hai người lớn lên bên nhau từ bé, chẳng khác nào người một nhà, có gì mà phải cạnh tranh chứ?”
Thời Kiến Lộc liếc Cố Tịch một cái, giọng điệu hờ hững: “Tôi họ Thời, cậu ta họ Đoạn, tính cái gì mà người một nhà.”
Dứt lời, cô quay đầu mở cuốn sổ ghi chép của Thịnh Thanh ra.
Ngay khoảnh khắc mở vở, cô chợt nhận ra bầu không khí trong lớp im ắng đến khác thường.
Cô quay đầu nhìn, liền thấy Đoạn Dịch Thừa đang đứng ở cửa sau phòng học.
Không tỏ thái độ gì, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, tập trung vào ghi chép của Thịnh Thanh.
Trường trung học phụ thuộc này là một trong những trường hàng đầu cả nước, mỗi năm đều có học sinh giữ vững vị trí top 3 toàn khối. Những người đứng đầu bảng xếp hạng suốt nhiều năm qua tất nhiên đều rất có thực lực.
Thịnh Thanh có thành tích xuất sắc trong tổ hợp xã hội, đặc biệt là môn Lịch sử. Hầu như mỗi lần thi cậu đều đạt điểm tuyệt đối.
Từ những gì cậu ghi chép, Thời Kiến Lộc có thể hiểu tại sao cậu ta đạt điểm tuyệt đối môn này.
Ghi chép ngắn gọn nhưng súc tích, mạch lạc và có hệ thống. Chỉ bằng hai, ba câu đã tóm tắt được đặc điểm của cả một triều đại, trục thời gian cũng được sắp xếp rất rõ ràng, vừa dễ nhớ vừa giúp nắm bắt toàn bộ kiến thức một cách chính xác.
Nếu cậu ta không đứng nhất, thì ai xứng đáng hơn?
Thời Kiến Lộc như nhặt được báu vật, lật về trang đầu tiên của cuốn sổ, định nghiền ngẫm lại toàn bộ từ đầu đến cuối.
Không khí bên phía cô vẫn bình thản và yên tĩnh, nhưng bên kia lại như rơi vào trạng thái chết lặng.
Không ai dám lên tiếng.
Ai trong lớp 11A cũng biết, Đoạn Dịch Thừa bình thường là người dễ nói chuyện.
Nếu có cuộc bình chọn “nam thần” của trường trung học phụ thuộc này, Đoạn Dịch Thừa chắc chắn sẽ giành ngôi quán quân áp đảo.
Thời buổi này, mấy kiểu hotboy mặt lạnh hay bad boy ngang tàng đã không còn thịnh hành. Các cô gái lớn lên trong thời đại internet sẽ không dễ dàng bị thao túng tâm lý. Chỉ dựa vào gương mặt lạnh lùng là cùng lắm đổi lại được một câu chào xã giao, còn không biết tôn trọng phụ nữ thì chắc chắn sẽ bị “ném đá” thẳng tay.
Có một bài đăng trên diễn đàn trường từng tổng kết lý do Đoạn Dịch Thừa được hoan nghênh, chủ bài viết đã nói thế này:
[Đoạn thần tuy không nói nhiều, nhưng cậu ấy thực sự rất tôn trọng người khác. Điều này thể hiện rõ trong từng cử chỉ, lời nói hàng ngày. Hơn nữa, cậu ấy giảng bài cực kỳ giỏi, ba câu là đi thẳng vào trọng điểm, bài nào làm mãi không ra, qua tay cậu ấy là được khai sáng ngay.
Thông minh, có học thức, lại còn đẹp trai như vậy, đúng là buff đầy đủ. Ai mà không mê cho được?
Vị trí nam thần số một, không ai xứng đáng hơn!]
Ngay sau đó, chủ bài viết tiếp tục cập nhật bình luận ở tầng thứ 89:
[Đoạn thần rất điềm tĩnh, cảm xúc hiếm khi dao động. Nhưng có một thời điểm tuyệt đối không thể chọc giận cậu ấy.
Đó chính là… sau khi cãi nhau với Thời Kiến Lộc.
Hiểu thì hiểu, không cần giải thích.]
Cả lớp đều ngầm hiểu ý.
Từ trước đến nay, rất ít khi thấy Đoạn Dịch Thừa nổi giận, hoặc nói đúng hơn, cảm xúc của cậu gần như không bị ai làm ảnh hưởng, ngoại trừ Thời Kiến Lộc.
Mỗi lần hai người họ cãi nhau, Thời Kiến Lộc thì luôn bình thản hoặc nhanh chóng rời đi, chẳng mấy khi để lại dấu vết. Nhưng Đoạn Dịch Thừa thì khác, dù không nói lời nào nhưng quanh người lại toát ra áp suất thấp đến mức ruồi muỗi cũng không dám bay đến gần.
Và hiện tại chính là một tình huống như thế.
Không khí trong lớp rơi vào một khoảng lặng kéo dài, làm cho những âm thanh ồn ào ngoài hành lang càng thêm nổi bật.
Hai phút trôi qua.
Có người vẫn cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, như thể đang sợ bị giáo viên gọi tên.
Cũng có người không kìm nén nổi sự tò mò, liên tục liếc mắt nhìn về phía hai nhân vật trung tâm.
Lại có người thích hóng chuyện, cố tình làm “người đầu tiên dám ăn cua”.
“Thừa ca, vừa rồi Thời Kiến Lộc nói cô ấy muốn vượt cậu để giành vị trí số một. Cậu nghĩ sao?”
Thời Kiến Lộc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng.
Hắn ta nhếch môi cười, đuôi mắt lộ rõ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô nhận ra hắn – Tôn Bằng. Một trong những kẻ thầm thương trộm nhớ Nguyễn Miên. Nghe nói ngay từ ngày đầu Nguyễn Miên chuyển đến, hắn ta đã phải lòng cô nàng.
Trước đây, hắn từng dẫn dắt dư luận trên diễn đàn, tạo ra một cuộc tranh cãi về việc “thanh mai trúc mã” hay “tình yêu định mệnh từ trên trời rơi xuống” mới là chân ái, cố tình hạ thấp Thời Kiến Lộc để nâng Nguyễn Miên lên.
“Cô ấy đứng thứ mấy chẳng liên quan đến tôi.”
Đoạn Dịch Thừa chậm rãi mở sách, liếc mắt nhìn Tôn Bằng, ánh mắt sắc bén: “Càng không liên quan đến cậu.”
Tôn Bằng bị phản đòn, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng im lặng.
Lớp học lại chìm vào yên tĩnh.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Mọi người vừa bàn chuyện gì thế?”
Nguyễn Miên ôm sách, đứng bên cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên bờ vai và mái tóc của cô ta, khiến cô ta trông như đang phát sáng.
“Là đang nói về bài kiểm tra tháng sao?”
Không ai trả lời.
Nguyễn Miên chớp mắt, dường như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong lớp. Giọng nói vẫn dịu dàng, mang theo chút làm nũng:
“Sao gần đây mọi người không trò chuyện với tớ vậy?”
“Miên Miên, Thời Kiến Lộc và Thịnh Thanh nói muốn tranh vị trí số một đó.”
La Toa vốn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng vẫn không đành lòng để bạn mình chịu thiệt. Cô che miệng cười khẽ:
“Hai người họ muốn vượt qua Đoạn thần.”
“Thật sao?”
Nguyễn Miên dường như không nhận ra sự trào phúng trong giọng điệu của La Toa.
Đôi mắt long lanh của cô ánh lên vẻ ngại ngùng và mong chờ:
“Dạo này Thừa ca giúp tớ học bù, tớ cảm thấy mình tiến bộ nhiều lắm. Lần này thi cũng rất tự tin. Nếu có thể, tớ cũng có thể tham gia tranh vị trí số một chứ?”
La Toa lập tức sáng mắt, nhìn về phía Thời Kiến Lộc bên kia, cố tình nói lớn:
“Thật vậy sao? Đoạn thần giúp cậu học bù à?”
Nguyễn Miên cúi đầu, giọng có chút thẹn thùng:
“Thực ra là do tớ quá kém cỏi. Ban đầu chỉ định hỏi anh Thừa một chút về bài tập, nhưng tớ cứ không hiểu mãi, nên anh ấy mới dành thời gian giảng lại cho tớ vài lần.”
Như chợt nhớ ra điều gì, cô ta thoáng lộ vẻ bối rối, mặt đỏ lên, quay sang nhìn Thời Kiến Lộc:
“Kiến Lộc, cậu đừng hiểu lầm nhé.”
Trịnh Sanh trợn mắt, định nói gì đó thì đã nghe thấy giọng Thời Kiến Lộc vang lên.
“Nếu tôi hiểu lầm thì sao?”
Nguyễn Miên sững người, vẻ mặt hoang mang lẫn ngượng ngùng. Ngay cả Đoạn Dịch Thừa cũng khựng lại, dừng động tác lật sách.
Thời Kiến Lộc khép quyển sổ ghi chép của Thịnh Thanh, nhìn thẳng vào Nguyễn Miên:
“Nguyễn Miên, có lẽ không ai nói với cậu điều này, nhưng tôi thấy cần phải nói. Nếu có chuyện gì thì nói thẳng, thích ai thì cứ thừa nhận. Đừng vòng vo, bóng gió mỉa mai, thật sự rất khó chịu.”
Nguyễn Miên tỏ vẻ khó hiểu, lại mang theo chút ấm ức:
“Bạn bè ai cũng biết tớ luôn nghĩ gì nói đó, có gì đâu mà phải che giấu. Nếu lời nói của tớ khiến cậu hiểu lầm, vậy tớ xin lỗi.”
Thời Kiến Lộc không chút nể nang:
“Đúng là cậu không giấu được cảm xúc thật. Chỉ tiếc diễn xuất quá tệ, tôi nhìn thấu cả rồi.”
La Toa không nhịn được nữa:
“Thời Kiến Lộc, cậu đừng quá đáng như vậy!”
Đôi mắt Nguyễn Miên nhanh chóng ngân ngấn nước, trông như sắp khóc nhưng thế nào cũng không để giọt nước mắt nào rơi xuống. Giọng cô ta run run:
“Thời Kiến Lộc, cậu thật sự hiểu lầm tớ rồi. Hơn nữa, chúng ta là bạn cùng lớp, cậu không cần phải nói những lời khó nghe như vậy.”
Thời Kiến Lộc bình tĩnh đáp:
“Cậu còn biết chúng ta là bạn cùng lớp thì tốt.
Vậy tôi hy vọng cậu hiểu, trường học là nơi để học, không phải sân khấu để cậu thỏa mãn sở thích diễn xuất vụng về của mình.”