Cả người Sở Nghiêu lập tức căng cứng, nhưng một giây sau đã tự giễu mà cười lạnh.
“Quân vô hí ngôn. Khi trở về cô sẽ viết thư từ hôm, nàng không cần phải tự làm tổn thương mình như vậy!”
Lần này, đổi lại là cơ thể Tần Mạn Kiều cứng lại, dưới đáy lòng hiện lên nỗi lạnh lẽo và chua xót.
Nàng không ngờ rằng sau khi mình sống lại, thì đầu óc của người này đã trở nên thông suốt hơn rồi.
Nếu như hắn sớm thông minh hơn một chút, thì kiếp trước cũng đã không chết thảm như vậy.
Mặc dù không biết vì sao đời này lại khác đi, nhưng lần này nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Nhưng mà, một khi Sở Nghiêu đã hạ quyết tâm giải trừ hôn ước, thì giữa bọn họ sẽ không còn có bất kỳ liên quan nào nữa.
Nàng phải đánh cược.
Cược rằng hắn không đành lòng thấy nàng thương tích đầy mình như vậy. Cược rằng giữa bọn họ, nàng sẽ thắng.
Nàng chậm rãi buông tay, lui ra khỏi người hắn rồi đứng cách chừng ba mét.
Nàng nâng hai bàn tay đầy máu lên, đôi mắt rưng rưng nói: “Được, nếu như Thái Tử điện hạ đã muốn từ hôn, vậy thì hãy rút hết các thái y bên cạnh ta đi, một người cũng không được để lại.”
“Điều hết ám vệ bên người ta đi, một người cũng không được đi theo ta. Triệu các cung nữ bên người ta hồi cung đi, ta không cần người của ngài tới hầu hạ ta.”
“Còn có những ngự trù kia, những kẻ đóng vai thành tiểu thương, dân chúng lén đi theo bên cạnh ta kia, tất cả đều cút đi. Ta không cần bất kỳ sự bảo vệ nào của ngài nữa.”
“Coi như dọc đường ta bị người cướp gϊếŧ lăng nhục, thì đó cũng là số mạng của ta, không có bất kỳ quan hệ nào với ngài cả. Ngài đi đi, ngài đi đi. Tất cả đều cút đi, các ngươi đều không cần quan tâm tới ta!”
“A!”
Bốn chữ cướp gϊếŧ lăng nhục đã chạm đến cảm xúc kìm nén dưới đáy lòng Sở Nghiêu.
Hắn nhanh chân bước đến, trực tiếp vác Tần Mạn Kiều lên vai rồi đi về phía xe ngựa.
Tần Mạn Kiều giãy giụa nói: “Ngài thả ta ra!”
“Bịch!”
“A!”
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường trong xe ngựa, nhưng Tần Mạn Kiều lại đột nhiên hét thảm lên một tiếng. Khuôn măt Sở Nghiêu lập tức tối sầm lại, vội vén váy nàng lên.
Nàng không chỉ bị thương ở tay mà ngay cả đầu ngón chân cũng bị đá cắt, máu tươi thấm lên bàn chân trắng như ngọc của nàng, trên miệng vết thương còn dính không ít cát đá.
Tần Mạn Kiều liếc nhìn chân của mình, cái giá này thật sự quá lớn, quá đau!
Thế nhưng khi nhìn thấy trong mắt Sở Nghiêu thấp thoáng hiện lên vẻ đau lòng, thì Tần Mạn Kiều lại cảm thấy rất đáng.
Nhìn xem, nam nhân có thể dùng tính mạng để bảo vệ nàng cả đời, sao có thể chỉ qua hai ba câu liền có thể bỏ mặc nàng được!
“Thái Y!” Sở Nghiêu quát khẽ một tiếng.
Thái Y là một nữ tử, nàng ấy cầm theo rương thuốc bước lên xe ngựa.
Tần Mạn Kiều không tiếp tục làm loạn nữa, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ngồi trên giường, hai mắt đỏ bừng nói với Triệu Thái Y: “Triệu Thái Y, tùy tiện băng bó là được, không cần phải để ý có lưu lại sẹo hay không đâu. Dù sao thì sau này ta cũng chỉ là người bị Thái Tử ruồng bỏ, là trò cười không thể gả ra ngoài mà thôi.”
Đôi mày Sở Nghiêu hung hăn nhíu chặt.
Triệu Thái Y chỉ cảm thấy trong xe ngựa thật lạnh, Thái Tử Điện Hạ giống như một tảng băng lớn, thật sự rất dọa người!
Nàng ấy nơm nớp lo sợ lấy kẹp ra, chấm thuốc khử trùng, lau vết thương cho Tần Mạn Kiều.
“A...” lúc thuốc nước dính lên vết thương, Tần Mạn Kiều vẫn là không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Sắc mặt Sở Nghiêu chìm xuống, ánh mắt rét căm cắm nhìn chằm chằm Triệu Thái Ý: “Ngươi làm đau nàng.”
“Ta không đau, ngươi tiếp tục đi.” Tần Mạn Kiều vừa nói không đau xong, liền tự nhiên lại chảy nước mắt, khiến có chút tự giật mình nói: “Mau chóng xử lý đi, ta còn phải cùng Phúc Hỉ đến Kim Nguyệt Am, sau này cùng Phúc Hỉ và mấy người đạo cô lên núi thu thập củi lửa.”
“Buổi trưa cùng đạo cô hưởng dụng cơm chay, ban đêm thắp đèn dầu cùng đạo cô may may vá vá, hai tay ta chảy nhiều máu như vậy, chắc là cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc sau này ta lên núi nhặt củi lửa, học nữ công may xiêm y, tự lực cánh sinh đâu.”
Triệu Thái Y không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Bà cô ơi, làm ơn bớt tranh cãi chút đi mà, với bộ dạng nũng nịu này của ngài, sao Thái Tử Điện Hạ có thể để ngài tự lực cánh sinh thật chứ!