Trên người Triệu Thái Y chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng xử lý xong vết thương cho Tần Mạn Kiều, tiếp đó liền vội vã rời xe ngựa.
Tần Mạn Kiều vẫn duy trì động tác nửa nằm nửa tựa như cũ, không ngẩng đầu lên mà rầu rĩ không vui nói: “Thái Tử Điện Hạ có thể đi rồi, nhớ kỹ đưa người của ngài đi cùng luôn đi.”
“Về Kinh!”
“Ta không về Kinh, nếu như đã muốn từ hôn, vậy thì nên từ sạch sẽ, lúc người khác chỉ vào ta mắng, nói ta là nữ nhân bị thái tử ruồng bỏ, thì mong ngài cứ để cho ta một mình ở trong Kim Nguyệt Am tự mình liếʍ láp vết thương của mình đi.”
“Chờ sóng gió qua đi, phụ mẫu bớt giận thì ta sẽ tự mình về Kinh. Đến lúc đó, có lẽ những lời lưu truyền không tốt đẹp kia đã không thể làm tổn thương ta được nữa rồi.”
Đôi mày nàng rũ xuống, nước mắt hệt như trân châu mà rơi xuống từng viên.
Khuôn mặt tinh xảo trắng nõn kia khóc đến mức hai gò má đỏ bừng, nhìn mảnh mai vô cùng.
Sở Nghiêu liếc mắt nhìn, cũng đanh lại mặt, hai bàn tay để trên đùi chậm rãi siết chặt thành đấm.
Tần Mạn Kiều lặng lẽ liếc nhìn hai nắm đấm kia, biết hiện tại hắn đang kìm nén, bây giờ nàng chỉ cần đợi xem ai có thể kiên trì đến cuối là được.
Nàng xoay người, đưa lưng về phía hắn nói: “Ngươi đi đi, với hai ta cũng xem như là giải thoát, không cần phải quan tâm xem ta vui hay buồn, có bị người bắt nạt hay không, dù sao thì ta cũng đã trưởng thành rồi!”
Cơ thể nam nhân cứng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nữ nhân, trong cổ họng như bị kẹt một cây gai.
Giải thoát dễ dàng như vậy sao?
Hắn không tiếng động tự giễu, rồi đứng dậy ôm ngang nữ tử mềm mại đang ngồi trên giường êm lên. Hắn ngồi xuống tại chỗ nàng vừa nằm: “Không lui, về Kinh!”
Giọng nói cứng cáp mang theo vài phần bất lực.
Nhưng hai tay ôm nàng lại đầy bá đạo, phảng phất như đã làm xong chuẩn bị tinh thần bị vạn tiễn xuyên tâm mà đặt nàng dưới cánh chim bảo vệ của mình để bảo vệ lần nữa.
Tần Mạn Kiều giật mình, đôi mắt đẫm lệ đau lòng nhìn hắn một lúc, rồi vươn hai tay choàng qua cổ hắn, ôm hắn thật chặt.
Cử động của nàng khiến Sở Nghiêu thất thần.
Nàng làm loạn lâu như vậy chính là vì để hắn thu lại một câu từ hôn kia của mình, hay là bởi vì nàng cảm thấy từ hôn quá mất mặt, cho nên…
Nghĩ tới đây, ý trào phúng giữa hai đầu lông mày Sở Nghiêu càng rõ hơn, tuấn nhan từ từ chìm xuống.
Mà Tần Mạn Kiều lại không biết suy nghĩ của Sở Nghiêu. Ngay lúc được hắn ông vào trong lòng, nàng liền tham lam hít lấy hơi thở quen thuộc trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán thật chặt trong l*иg ngực hắn, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Sở Nghiêu, thật sự xin lỗi!
Xe ngựa về đến cổng Kinh Thành.
Một giọng nói quen thuộc liền vang lên ngoài xe: “Phúc Hỉ, sao ngươi đã về rồi?”
“Ngũ tiểu thư!”
Đôi mày thanh tú của Tần Mạn Kiều cau lại.
Ngũ tiểu thư! Tần Nguyệt Hề!!
Phụ thân của Tần Nguyệt Hề là người trong Tần Gia Quân, lúc Tần Nguyệt Hề còn đang trong tã lót, phụ thân của nàng ta đã chặn một mũi tên thay cha nàng mà chết.
Cha nàng muốn báo ân, nên đã ôm Tần Nguyệt Hề trở về Tần gia, cho mang họ Tần, coi như là con do mình sinh ra.
Nhưng ai mà biết được, người luôn miệng nói lời tốt đẹp như Tần Nguyệt Hề, lại là một con sói mắt trắng!
Sắc mặt Tần Mạn Kiều lạnh lẽo.
Liền nghe thấy Tần Nguyệt Hề ở bên ngoài nói: “Ta đang dự định đến Kim Nguyệt Am làm bạn với Lục muội muội, là ta có lỗi với Lục muội muội, không thể bảo vệ cẩn thận bức thư tình mà Lục muội muội viết cho Thần Vương điện hạ kia, hại Lục muội muội bị cha trừng phạt, cũng khiến Thái Tự Điện Hạ không vui.”
“Phúc Hỉ, mau đỡ ta lên xe ngựa, ta có mời muốn nói với muội ấy, Thần Vương nói ta nhắn với Lục muội muội, bảo Lục muội muội cứ ở lại Kim Nguyệt Am ít ngày trước. Chờ phụ thân bớt giận rồi, thì ngài ấy sẽ đến gặp mặt giải thích với phụ thân.”
Nhiệt độ trong xe ngựa đột nhiên hạ xuống…