Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, nữ chính nhiều lần có thể tìm được nam chính một cách thuận lợi đều là dựa vào kiếm hồn của nam chính, kiếm hồn khó che giấu hơn người, nhưng chỉ cần kiếm hồn không ra khỏi kiếm, sẽ không lộ hơi thở.
Trong truyện gốc, Giang Nhị Bình hẳn cũng đã từng đi tìm kiếm này như vậy, chỉ là trong nguyên tác, Giang Tự không ở Lạc Nguyệt Thành lâu như vậy, vậy xem ra, Giang Tự sẽ bị Giang Nhị Bình bắt được, Thẩm Tố cũng có một phần trách nhiệm.
Chẳng phải nàng lấy ơn báo oán, chỉ là nàng không muốn làm Vệ Nam Y khổ sở, nhưng Vệ Nam Y lại có phản ứng hoàn toàn khác với tưởng tượng của Thẩm Tố. Nàng nghe được Giang Nhị Bình muốn đưa Giang Tự về Lâm Tiên Sơn, càng như là bắt được phao cứu sinh: “Lâm Tiên Sơn… Lâm Tiên Sơn, Tự Nhi nên trở về, nên trở về, Giang sư thúc có thể che chở Tự Nhi, Tự Nhi cũng không cần cùng ta lang bạt kỳ hồ, tính tình nói không chừng…”
Vệ Nam Y thương tiếc nhất chỉ là con gái khi còn nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu trở nên cực đoan như vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy trong đó có trách nhiệm không thể xóa nhòa của nàng.
Nàng từ nhỏ đã bị mang về Lâm Tiên Sơn, cùng Giang Nhị Bình cũng quen biết 1800 năm, tuy rằng Giang Nhị Bình tính tình không tốt, nhưng nàng trước nay đều là nói được làm được, Giang Nhị Bình nếu cho bảo đảm, kia dựa vào thực lực của Giang Nhị Bình, thì dù Giang Am muốn gϊếŧ Giang Tự diệt khẩu, cũng không tìm được cơ hội.
Hiện giờ nàng căn bản không có khả năng dạy dỗ Giang Tự, nhưng Giang Nhị Bình thì có.
“Thẩm cô nương, Tự Nhi nên trở về.”
Nàng biết Giang Tự nghe không được nàng tiếng nói, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào Thẩm Tố khuyên Giang Tự hai câu.
Giang Tự nghe được Lâm Tiên Sơn có một lát do dự, nàng là sinh ra ở Lâm Tiên Sơn, nơi đó từng là nhà của nàng. Lưu lạc bên ngoài mười năm, nếu không nhớ nhà, thì hiện tại nàng cũng sẽ không xuất hiện ở Lạc Nguyệt Thành, hẳn là đang âm thầm tích góp thực lực, để một ngày xuất hiện chém gϊếŧ Giang Am. Nàng vẫn luôn có một phần mong chờ đối với Lâm Tiên Sơn.
Hiện tại, Giang Nhị Bình nói muốn mang nàng trở về.
“Lâm Tiên Sơn, Lâm Tiên Sơn……” Giang Tự nỉ non hai tiếng, ánh mắt liếc đến con thỏ lông trắng thì lại trở nên kiên quyết: “Không được, ta không cùng ngươi trở về!”
Giang Nhị Bình nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Giang Tự, ánh mắt khó được dịu dàng đi vài phần: “Giang Tự, ta không có ý định gϊếŧ ngươi.”
Thần khí đã nhận chủ không thể tách ra quá xa khỏi chủ nhân, Giang Nhị Bình cần thiết phải mang theo Giang Tự mới có thể mang theo Dụ Linh Kiếm.
Giang Tự vội vàng chạy hai bước, nàng một tay ôm lấy con thỏ trong tay Thẩm Tố: “Ta sẽ không đi theo ngươi, trừ phi ngươi để ta mang theo nàng đi cùng.”
“Không được!” Ba giọng nói cất lên cùng lúc, mỗi người một vẻ.
Giang Nhị Bình không nghe được tiếng của Vệ Nam Y, nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng của Thẩm Tố. Nàng tò mò nhìn Thẩm Tố: “Ngươi nói đi, vì sao không được?”
Thẩm Tố cũng không thể nói ra, chỉ là khi Giang Tự đề nghị mang con thỏ cùng đi Lâm Tiên Sơn, trong đầu Thẩm Tố chỉ có tiếng từ chối vang lên rõ ràng.
Mặc dù nàng không thể nói ra, nhưng Vệ Nam Y có rất nhiều điều muốn nói.
Thẩm Tố dùng chính miệng mình, nói ra những lời mà Vệ Nam Y muốn nói: “Giang cô nương, Lâm Tiên Sơn không cho phép yêu nhập tông môn, ngoài việc làm nguyên liệu nấu ăn ra, nó không có tự năng lực bảo vệ bản thân, rất dễ dàng sẽ chết ở Lâm Tiên Sơn. Hơn nữa, Lâm Tiên Sơn có sói ăn thịt thỏ, con thỏ không có miệng để biện minh, không có mắt để nhìn thấy, hy vọng sống sót của nó rất mong manh. Nhưng ngươi thì khác, ngươi có thể tự bảo vệ bản thân, hơn nữa nếu Giang tiền bối mang ngươi trở về, thì ngươi sẽ được nàng che chở. Giang tiền bối sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết. Tu sĩ tu luyện cần nhất là tài nguyên, phiêu bạt bên ngoài chung quy không phải là kế lâu dài. Tài nguyên của Lâm Tiên Sơn sẽ giúp ngươi trưởng thành nhanh hơn. Hơn nữa, Lâm Tiên Sơn có rất nhiều thuật pháp phù hợp với ngươi tu luyện. Giang tiền bối còn sẽ giúp ngươi tìm sư phụ. Sau này, nếu ngươi gặp phải chỗ nào không hiểu, cũng không cần phải tự mình mò mẫm. Phải biết rằng nếu tu luyện pháp quyết lung tung, rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma. Trở lại Lâm Tiên Sơn sẽ tốt cho ngươi hơn.”
Thẩm Tố nói ra những lời này, nghe thế nào cũng không giống như là lời của nàng.
Giang Tự cũng không phải là ngu ngốc đến mức đó, nàng phản ứng lại rằng đây là lời của Vệ Nam Y. Nàng nhìn Thẩm Tố truyền lời thay Vệ Nam Y, tính trẻ con mà hừ một tiếng, ánh mắt không tha mà nhìn Vệ Nam Y: “Mẹ, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Giang Nhị Bình nhìn Giang Tự gọi một con thỏ là mẹ, cau mày: “Giang Tự, ngươi nhớ mẹ đến điên rồi?”
“Ngươi mới điên đó, đây là……” Giang Tự nói nửa câu, bỗng nhiên không nói nữa: “Không thể nói cho ngươi.”