Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 81

Những lời của Vệ Nam Y có lý, trong lòng Giang Tự cũng có cân nhắc của mình. Nếu Giang Nhị Bình biết con thỏ này là Vệ Nam Y, thì dù nàng tin, nhưng tình huống của Vệ Nam Y hiện tại căn bản là không có cách nào chỉ ra và xác nhận Giang Am, Giang Am chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách gϊếŧ chết con thỏ. Vệ Nam Y mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có.

Nàng muốn tu luyện, khẳng định không thể mười hai canh giờ đều nhìn chằm chằm an nguy của Vệ Nam Y. Trước nay Giang Nhị Bình đều cực kỳ ghét yêu vật, cũng là vì nàng mà Lâm Tiên Sơn mới có quy định không cho yêu gia nhập tông môn, khẳng định cũng sẽ không thay nàng chăm sóc con thỏ.

Hơn nữa, thái độ của Giang Nhị Bình vừa rồi cũng rất rõ ràng, nàng chỉ muốn che chở những người có ích cho Lâm Tiên Sơn, còn Vệ Nam Y hiện tại là một người vô dụng.

Trong lời nói của nàng đối với Vệ Nam Y có chút cảm tình, nhưng cảm tình này có sâu đậm hay không thì khó có thể nói.

Nói thật, từ khi biết Giang Nhị Bình chính là người hạ lệnh tru sát nàng, Giang Tự đã không quá tin tưởng Giang Nhị Bình.

Giang Tự vẫn đang do dự, Thẩm Tố trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn khuyên một câu: “Giang cô nương, nếu ngươi muốn thực thi công lý, vậy hãy đợi ngươi ở Lâm Tiên Sơn có thể nắm quyền, có được quyền lên tiếng ngang hàng với phụ thân ngươi, vậy những suy nghĩ trong lòng ngươi đều có thể được như ý nguyện.”

Giang Nhị Bình có thể hiểu nhiều hơn so với Vệ Nam Y và Thẩm Tố nhiều. Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn con thỏ, chợt cười nói: “Giang Tự, ta không thích yêu vật là chuyện ai cũng biết. Ngươi đương nhiên có thể mang nó về Lâm Tiên Sơn, nhưng trước tiên ngươi hãy gϊếŧ nó đi. Thịt thỏ vẫn rất ngon.”

“Ngươi!” Giang Tự đương nhiên không chịu nổi Giang Nhị Bình đem Vệ Nam Y so sánh với đồ ăn trên bàn. Nàng nhét con thỏ vào lòng Thẩm Tố, giận không thể kiềm chế mà lao về phía Giang Nhị Bình, nắm tay tấn công trực tiếp vào mặt Giang Nhị Bình. Giang Nhị Bình cũng không hề động đậy, nàng nhẹ nhàng chọn Dụ Linh Kiếm trong tay, trong khoảnh khắc cắt đứt gân tay Giang Tự. Thế là hai tay Giang Tự đều không thể dùng.

Giang Tự mất lực, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc. Nàng lượn vòng một vòng, đột nhiên dùng đầu đâm về phía Giang Nhị Bình.

Giang Nhị Bình mím môi, nhẹ nhàng mà ở trên thân Dụ Linh Kiếm bắn một chút, kiếm khí thật lớn lại đem Giang Tự bắn bay ra ngoài.

Nàng cư nhiên dùng kiếm của Giang Tự đả thương Giang Tự.

Thẩm Tố mới không phải lo lắng cho Giang Tự, nàng là lo lắng Vệ Nam Y, cho nên nàng vẫn là chạy tới Giang Tự bên người, kéo Giang Tự ra từ đống đá vụn: “Giang cô nương, ngươi có sao không?”

Hai mắt Giang Tự chảy ra ánh sáng vàng, giữa trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, nàng trừng mắt nhìn Giang Nhị Bình, tức giận mắng một tiếng: “Bà điên!”

Giang Nhị Bình đối với nàng chửi rủa không thèm nghe, nàng đưa một viên đan dược ngọc bạch cho Thẩm Tố: “Dật Văn, đút Ngưng Bổ Hoàn cho nàng, đừng để nàng chết.”

Ngưng Bổ Hoàn là thứ thuốc tốt nhất trong tu tiên giới, trong sách có ghi chép chính là đứt tay đều có thể tái sinh.

Thẩm Tố vội vàng đưa đan dược cho Giang Tự, sau khi đút cho Giang Tự xong mới phản ứng lại, Giang Nhị Bình gọi nàng tựa hồ là tổ tiên của nàng.

Nàng uyển chuyển mà sửa đúng lời của Giang Nhị Bình: “Giang tiền bối, ta không phải Thẩm Dật Văn.”

Giang Nhị Bình quét mắt nhìn nàng: “Ta còn chưa già cả đến mức mắt mờ không phân biệt được nam nữ, ngươi hẳn là hậu nhân của Dật Văn đi? Tổ tiên của ngươi đâu? Tại sao mặc kệ ngươi ở đây bị tiểu nha đầu khi dễ?”

Giang Nhị Bình có thể nhận ra nàng nhưng thật ra không phải chuyện hiếm lạ, dù sao Thanh Hỏa Song Nhận vẫn còn nằm trên mặt đất, cho nên vừa rồi cũng không phải là ảo giác của nàng, Giang Nhị Bình thật sự tự mình bất bình thay cho nàng, thậm chí khi nói chuyện với nàng cũng cố tình thả chậm giọng nói, mà đây đều là bởi vì Thẩm Dật Văn.

Giang Nhị Bình và Vệ Nam Y giống nhau, nàng là người quan tâm đến đệ tử.