Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 79

Dụ Linh Kiếm cất lên một tiếng nhẹ nhàng, giống như tên của nàng vậy. Âm thanh ấy yếu ớt, mềm mại như một sợi tơ liễu, phiêu phiêu lãng đãng, không lưu dấu vết. Thật không giống như là âm thanh của một kiếm hồn Thần Khí.

Giang Nhị Bình nghe thấy âm thanh ấy, lòng bàn tay vận chuyển một luồng hàn quang, chụp thẳng vào kiếm. “Ai bảo ngươi gọi nàng là chủ nhân?”

Giang Tự cắn răng nói: “Ngươi đừng khi dễ kiếm của ta!”

Giang Nhị Bình khẽ nhíu mày, phun ra một hơi lạnh: “Giang Tự, Dụ Linh Kiếm là kiếm của chưởng môn sư tỷ!”

Nhắc đến Thẩm Ngâm Tuyết, Giang Tự im lặng không nói.

Nàng vẫn rất tôn kính Thẩm Ngâm Tuyết, nếu không có Thẩm Ngâm Tuyết, trước kia nàng đã không thể rời khỏi Lâm Tiên Sơn.

Nhắc tới Thẩm Ngâm Tuyết, Giang Nhị Bình nắm Dụ Linh Kiếm tay càng ngày càng gấp gáp, mu bàn tay đều vì dùng sức mà nổi lên từng thớ gân xanh, trong mộ thất trong lúc nhất thời có chút nặng nề đáng sợ, chỉ có trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng tiếng hít thở.

“Ngươi nên may mắn, may mắn ngươi là nữ nhi của Nam Y.” Giang Nhị Bình thở ra một hơi, nhíu chặt mày thả lỏng một chút: “Giang Tự, ta hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, đi theo ta, hoặc là ngươi đi tìm chết.”

Giang Tự ngẩng đầu, không nói một lời mà nhìn chằm chằm Giang Nhị Bình.

Giang Nhị Bình rất đau đầu mà ấn ấn giữa mày: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta chỉ nghĩ muốn kiếm, nếu ngươi không phải nữ nhi của Nam Y, ta căn bản sẽ không cho ngươi lựa chọn thứ hai.”

Giang Tự biết nàng không có tư cách nói điều kiện cùng Giang Nhị Bình, nhưng nàng chính là không phục: “Giang Nhị Bình, ngươi đã cường đại như vậy, vì cái gì nhất định phải đoạt Dụ Linh Kiếm của ta!”

Thẩm Tố sửng sốt, nàng hiển nhiên không nghĩ tới Giang Tự sẽ lý giải như vậy, Giang Nhị Bình rõ ràng không phải muốn dùng Dụ Linh Kiếm để tăng tu vi, nàng tới tìm Dụ Linh Kiếm, phần lớn nguyên nhân hẳn là bởi vì đây là kiếm của Thẩm Ngâm Tuyết.

Giang Tự chỉ số thông minh cao, nhưng EQ dường như kém.

Giang Nhị Bình lười tranh cãi với Giang Tự, nàng không quan tâm Giang Tự giải thích thế nào: “Chọn.”

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng không thể nghi ngờ là đã chặn đường của Giang Tự. Giang Tự muốn sống cũng chỉ có thể chọn đi theo Giang Nhị Bình. Nàng không tin Giang Nhị Bình nói gϊếŧ Giang Tự chỉ là nói đùa, nàng nhìn tính tình của Giang Nhị Bình cũng rất kém.

Giang Tự cắn chặt răng: “Ngươi muốn đưa ta về Lâm Tiên Sơn sao?”

Giang Nhị Bình ngay cả một cái ánh mắt đều lười cho Giang Tự, nàng hơi rũ tầm mắt, nhìn Dụ Linh Kiếm trong tay, nhàn nhạt nói: “Nể mặt mẫu thân ngươi, ta không chỉ sẽ mang ngươi về Lâm Tiên Sơn, còn sẽ tìm cho ngươi một sư phụ tốt, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, tuyệt đối không thể rời khỏi Lâm Tiên Sơn, hơn nữa ngày thường thanh kiếm này sẽ đi theo ta.”

Thanh kiếm đó đối với Giang Nhị Bình rất quan trọng.

Thẩm Tố cảm thấy Giang Nhị Bình có thể tìm được, hẳn cũng là vì Giang Tự ở Lạc Nguyệt Thành vận dụng lực lượng kiếm hồn của Dụ Linh Kiếm, Lạc Nguyệt Thành cách Lâm Tiên Sơn không xa, có thể cảm ứng được linh thức cũng không phải là chuyện hiếm lạ.