Giang Nhị Bình cũng không vội với phủ định Giang Tự nói, nàng hỏi lại Giang Tự một câu: "Giang Tự, ngươi cảm thấy một người là đã làm ra cống hiến vô cùng cho tông môn, đương nhiệm trưởng lão của Lâm Tiên Môn, một người là mười năm trước đã trốn khỏi tông môn, tiểu bối vô danh, ta là Thái Thượng trưởng lão của Lâm Tiên Sơn, ta nên tin tưởng ai? Lại nên bảo vệ ai?"
Thẩm Tố nghe hiểu rõ ràng.
Giang Nhị Bình cũng không phải người hồ đồ, trong tình huống không có chứng cứ, nàng không tin Giang Am, cũng không tin Giang Tự, trong lòng nàng, Lâm Tiên Sơn mới là quan trọng nhất, ai đối với Lâm Tiên Sơn tốt, nàng là Thái Thượng trưởng lão sẽ bảo vệ người đó.
Trước khi chân tướng được làm sáng tỏ, Giang Am luôn là một trưởng lão trung thành với Lâm Tiên Sơn, đã làm rất nhiều cống hiến cho Lâm Tiên Sơn.
Nhưng như vậy căn bản không giải thích được, nàng vì sao lại ra lệnh đuổi gϊếŧ Giang Tự? Chẳng lẽ nàng có ý đồ khác?
Thẩm Tố nhìn chằm chằm Giang Nhị Bình rất lâu, Giang Nhị Bình quay đầu nhìn mắt Thẩm Tố, ngoài dự đoán là nàng đối với Thẩm Tố cũng không có địch ý, thậm chí còn hỏi Thẩm Tố: "Ngươi có gì muốn hỏi ta không?"
Giang Nhị Bình vừa rồi ra tay đã bẻ gãy tay của Giang Tự, giờ phút này lại đang kiên nhẫn hỏi Thẩm Tố. Thẩm Tố kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng ho nhẹ hai tiếng, vội hỏi: “Giang, Giang tiền bối nếu không tin ai, vậy tại sao còn muốn đuổi gϊếŧ Giang cô nương? Chẳng lẽ chỉ bởi vì Giang Am là đại trưởng lão của Lâm Tiên Sơn?”
Giang Nhị Bình chán ghét liếc nhìn Thẩm Tố và Giang Tự: “Lỗ tai của ngươi kém như vậy, Giang Tự muốn lỗ tai của ngươi làm gì?”
Cảm nhận được sự chán ghét của Giang Nhị Bình, Giang Tự tức giận đến nắm chặt nắm tay. Thẩm Tố ngượng ngùng đỏ mặt, nàng không biết Giang Nhị Bình từ đâu phán đoán lỗ tai của nàng không tốt, kỳ thực nàng cảm thấy lỗ tai của mình thực sự rất tốt, ngoại trừ không chịu khống chế.
Giang Nhị Bình chán ghét thì chán ghét, nhưng vẫn trả lời Thẩm Tố. Nàng chỉ vào thanh Dụ Linh Kiếm trong tay: “Vừa rồi ta đã nói, ta là tới tìm nó.”
Thẩm Tố cũng nhớ ra, hình như Giang Nhị Bình vừa xuất hiện đã nói qua, nàng là tới tìm kiếm.
Thẩm Tố có chút nghi ngờ: “Giang tiền bối là vì Dụ Linh Kiếm mà đuổi gϊếŧ Giang cô nương?”
Điều kỳ lạ là Giang Nhị Bình, người có tính cách giống Giang Tự như đúc, lại không tức giận khi đối mặt với truy vấn của Thẩm Tố, thậm chí còn kiên nhẫn trả lời Thẩm Tố: “Ân, ban đầu chỉ muốn lấy kiếm, không muốn gϊếŧ, nhưng kiếm đã nhận chủ.”
Nàng nói xong, nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn về phía người đang tức giận ở bên cạnh.
Dụ Linh Kiếm trong tay Giang Nhị Bình bị áp chế rõ ràng, ánh sáng trên Dụ Linh Kiếm càng ngày càng thịnh, chỉ là kiếm hồn vẫn như cũ không thể hiện thân, chỉ có thể ở lòng bàn tay Giang Nhị Bình đảm đương một thanh đèn có thể phát sáng, trong mộ thất vang lên tiếng của kiếm linh: “Tiểu chủ nhân, nếu đánh nhẹ sẽ không gϊếŧ được nàng.”