Vệ Nam Y không tin tưởng Giang Tự, nhưng nàng không thể nhìn thấy gì, Giang Tự không cho phép nàng đến gần, nàng cũng không thể chạm vào gì, thậm chí không thể phát ra âm thanh quan tâm Giang Tự.
Nàng không phải lần đầu tiên cảm thấy vô lực trước tình huống này, nhưng lần này bên cạnh nàng có Thẩm Tố: “Thẩm cô nương, Tự Nhi nàng sao rồi?”
Thẩm Tố còn chưa nghĩ ra cách an ủi Vệ Nam Y thì Giang Nhị Bình đã đẩy Thẩm Tố ra, che chắn Giang Tự ở phía sau. Gương mặt nàng rất khó coi, Dụ Linh Kiếm được nàng đặt ở cổ Giang Tự, nàng lại phải dùng Thần Khí thương chủ, Dụ Linh Kiếm phản kháng lại càng trở nên kịch liệt. Mỗi khi Dụ Linh Kiếm phát ra ánh sáng, gương mặt Giang Nhị Bình lại càng khó coi. Nàng không nhúc nhích tay cầm kiếm, nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lẽo: “Giang Tự, ta hiện tại muốn gϊếŧ ngươi.”
Giang Nhị Bình muốn gϊếŧ Giang Tự, các nàng ai cũng không có bản lĩnh ngăn cản.
Có lẽ hiện tại Vệ Nam Y biến thành hình người, nhưng Vệ Nam Y tay trói gà không chặt ở trước mặt Giang Nhị Bình kia có vài phần tư cách nói chuyện, các nàng ai cũng không dám đánh cuộc.
Giang Tự rốt cuộc cũng sinh ra một chút sợ hãi, nàng không sợ chết, chỉ là nàng mà chết, Vệ Nam Y phải làm sao bây giờ.
Nàng tức đến đỏ mặt: “Giang Nhị Bình, ngươi không nói lý!”
Giang Nhị Bình như là nghe thấy chuyện cười: “Xuy, nếu ngươi phân rõ phải trái, ngươi liền sẽ không ở chỗ này đoạt lỗ tai một con bán yêu.”
Hả?
Thẩm Tố kinh ngạc nhìn Giang Nhị Bình, nếu nàng không nghe lầm, Giang Nhị Bình giống như đang bất bình thay nàng.
Không chỉ có nàng, ngay cả Giang Tự cũng nghe ra được.
Giang Tự không thể tin tưởng mà trừng mắt nhìn Giang Nhị Bình, trước mắt kinh sợ: “Giang Nhị Bình, ngươi là đang bất bình thay một con bán yêu sao? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi ghét nhất chính là yêu.”
Nghe được Giang Tự nói ra yêu ghét của nàng, sương lạnh trên mặt Giang Nhị Bình hơi dịu đi: “Ngươi cũng còn tính có chút hiếu tâm, rời đi mười năm, cư nhiên còn nhớ rõ yêu ghét của ta, chỉ là như vậy ta cũng vẫn muốn gϊếŧ ngươi.”
Giang Tự cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi thật sự xem mình trở thành trưởng bối của ta, vậy nên vì ta chủ trì công đạo? Mà không phải ở chỗ này gϊếŧ một người vô tội là ta.”
“Chủ trì công đạo?” Giang Nhị Bình cười lên tiếng, mặt mày hơi hơi cong xuống: “Giang Tự, ngươi nghĩ xem là ai hạ lệnh đuổi gϊếŧ ngươi.”
Chớ nói Giang Tự, ngay cả Vệ Nam Y đều ngây ngẩn cả người: “Giang sư thúc……”
Thẩm Tố sờ sờ lông con thỏ, đem con thỏ lông trắng ôm vào trong lòng ngực, nàng còn xem như hiểu về Vệ Nam Y, ở trong lòng Vệ Nam Y vô cùng kính trọng Giang Nhị Bình, nghe thấy Giang Tự bị Lâm Tiên Sơn đuổi gϊếŧ, phản ứng đầu tiên của nàng cũng là Giang Am thực hiện, nhưng nàng không nghĩ tới cư nhiên là Giang Nhị Bình.”
Thẩm Tố đã sớm nghĩ tới không phải Giang Am, Giang Am là một kẻ ngụy quân tử, sao có thể quang minh chính đại hạ lệnh đuổi gϊếŧ con gái ruột của mình chứ.
“Là ngươi!” Giang Tự đôi mắt đỏ bừng, hiện tại nàng mới biết được ý tưởng giúp Vệ Nam Y biến thành hình người, sau đó tìm Lâm Tiên Sơn Thái Thượng Trưởng Lão hỗ trợ chủ trì công đạo là một ý tưởng buồn cười đến nực cười. Giang Nhị Bình, người này căn bản là một kẻ ngu xuẩn đến cực điểm: “Ta đã nói rồi, ta không có gϊếŧ mẹ ta, càng không có gϊếŧ tông chủ, những việc này đều là Giang Am làm!”
Giang Nhị Bình thu hồi Dụ Linh Kiếm, lòng bàn tay cầm khăn thêu run rẩy: “Cha con các ngươi thật là thú vị, chuyện ác đều đẩy cho đối phương.”
Giang Tự hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không phải là đẩy tội cho Giang Am, mà là những việc này đều là Giang Am làm.