Nàng nắm chặt bàn tay đang đau nhói, nhàn nhạt nói: "Mẹ ta không có cơ hội để dạy ta."
Tuy cùng đi một đường, nhưng bọn họ căn bản không thể nói chuyện với nhau, Giang Tự đôi khi đều cảm thấy mình như một người đang lưu vong.
Giang Nhị Bình nghe được lời này, lông mi hơi nhếch lên: "Xem ra, Giang Am nói ngươi gϊếŧ mẹ ngươi và chưởng môn sư tỷ là sự thật."
Giang Am không xấu hổ sao!
Không chỉ Giang Tự, ngay cả Thẩm Tố cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, Giang Am lại ở Lâm Tiên Sơn bẻ cong sự thật như vậy, mấu chốt là người của Lâm Tiên Sơn cư nhiên lại tin tưởng, điều này không khỏi hơi quá đáng.
Giang Tự bực bội kéo kéo tóc, trợn mắt nhìn chằm chằm Giang Nhị Bình: “Giang Nhị Bình ta rời khỏi Lâm Tiên Sơn chỉ mới là một đứa trẻ mười mấy tuổi, mẹ ta và tông chủ đều có thực lực rất mạnh, chẳng lẽ ta sẽ có loại bản lĩnh đó!"
Nàng trần thuật sự thật, nhưng Giang Nhị Bình chỉ nhàn nhạt nói: “Nói như vậy cũng không đúng, chưởng môn sư tỷ và mẹ của ngươi đều không có phòng bị đối với ngươi.”
Giang Nhị Bình cũng nói một loại sự thật khác, nếu Giang Tự là người động thủ, Thẩm Ngâm Tuyết và Vệ Nam Y có thể sẽ chết càng nhanh hơn.
Giang Tự là người đã trải qua, còn Thẩm Tố có được góc nhìn của thượng đế, nhưng người ở trong cục, dù có phỏng đoán thế nào cũng chỉ là tình lý bên trong.
Giang Tự bị Giang Nhị Bình nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng, nàng vận chuyển pháp quyết liền hướng về Giang Nhị Bình vọt qua đi, kết quả đương nhiên là cũng đủ thảm thiết, nàng dù có lại có thiên phú, cũng thua ở tuổi tác, nàng căn bản không thể là đối thủ của Giang Nhị Bình.
Giang Nhị Bình một tay cầm Dụ Linh kiếm, không cần ra tay đã dễ dàng khống chế được bàn tay đánh tới của Giang Tự, nhẹ nhàng bẻ một cái, xương tay của Giang Tự liền tách ra.
Tiếng "rắc rắc" xương cốt tách ra vô cùng chói tai, Giang Tự cũng không kêu lên một tiếng, nàng chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Nhị Bình: "Giang Nhị Bình, ngươi không xứng làm thái thượng trưởng lão của Lâm Tiên Sơn!"
Ánh mắt Giang Nhị Bình hơi khẽ nhíu: "Thái thượng trưởng lão như ta đủ tiêu chuẩn hay không, ngươi nói không tính."
Linh khí đều biết bảo vệ chủ nhân, huống chi là linh khí có thần hồn. Giang Tự bị thương, Dụ Linh kiếm trong tay Giang Nhị Bình trở nên xao động bất an, thân kiếm màu đen mực phát ra ánh sáng chói mắt, dường như sắp bay khỏi tay nàng. Ánh mắt Giang Nhị Bình lạnh lùng, khí thế trên người nàng đột nhiên tăng lên mấy lần, lại là sinh ra lực ép khiến thần hồn của Dụ Linh kiếm an ổn trở lại.
Giang Nhị Bình nhìn thân kiếm màu đen mực, sắc mặt khó coi vài phần: "Nhận chủ rồi, chuyện này có thể có chút không ổn."
Mặc dù Giang Tự không kêu lên tiếng, nhưng âm thanh xương cốt gãy ra, Vệ Nam Y vẫn nghe thấy được.
Nàng kinh hô một tiếng: "Tự Nhi!"
Nhìn thấy con thỏ lông trắng đang hoảng loạn không thôi trong lòng bàn tay, Thẩm Tố vội vàng bò dậy từ trên mặt đất. Nàng ôm con thỏ đến trước mặt Giang Tự.
Giang Tự liếc mắt nhìn Thẩm Tố, nàng bị thương không dám duỗi tay ra nhận con thỏ, nàng chỉ sờ sờ chân trước của con thỏ, nhỏ giọng nói: "Ta, ta không sao."
Thẩm Tố nhìn mắt Giang Tự, chỉ tay sang chỗ khác. Tay kia của nàng đang buông thõng vô lực, vẫn đang chảy máu, chỗ xương cốt tách ra đã phá vỡ da thịt chạy ra ngoài, xương trắng xám bọc thịt máu, nhìn thấy ghê người.
Chỉ là vì không muốn Vệ Nam Y lo lắng, Thẩm Tố vẫn không nói gì thêm.