Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 75

Nhưng Thẩm Tố và Giang Tự đều hiểu rõ, người Giang Tự muốn bảo vệ chính là Vệ Nam Y. Chỉ là dựa vào thực lực của Giang Nhị Bình, nếu có thể ở trong Tì tương kính long trận một cách vô thanh vô tức mà tìm được họ, nếu nàng muốn gϊếŧ ai, Giang Tự cũng chỉ có thể trở thành hồn ma dưới lưỡi kiếm của nàng.

Mộ thất tràn ngập mùi hương khó lòng giải thích, chỉ có con thỏ lông trắng trên lòng bàn tay của Thẩm Tố có mùi hương nhàn nhạt, Thẩm Tố càng gần con thỏ hơn một chút, dù sao Giang Tự đã đối với nàng sinh ra sát khí, cho dù hiện tại nàng rời xa Vệ Nam Y cũng là không còn kịp rồi.

Cỗ hương đó có thể giúp bình ổn nỗi sợ hãi của nàng. Thẩm Tố không thể không thừa nhận nàng có chút sợ hãi Giang Tự. Nàng cầu mong sự an ổn, nhưng nàng cũng không phải là người nhát gan, nếu không nàng cũng không thể mang theo Vệ Nam Y ở trong tay Đường Lang yêu lâu như vậy, nhưng Giang Tự và Đường Lang yêu lại khác nhau, sớm từ khi xem nguyên thư, Thẩm Tố đã rất hiểu rõ Giang Tự là một kẻ điên không rõ đầu rõ đuôi. Đối mặt với Đường Lang yêu, kết quả tồi tệ nhất chính là chết ngay lập tức, nhưng ở tay Giang Tự thì lại khác, thủ đoạn tra tấn người của Giang Tự quá nhiều.

Nàng không muốn chết, nhưng cũng không quá sợ chết. Thậm chí khi phát hiện mình xuyên vào bộ tiên hiệp ngược văn này, nàng đã nghĩ ra vô số cách chết mà mình có thể gặp phải. Nhưng không ai có thể đủ bình tĩnh đối mặt với một kẻ điên có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Dù có muốn chết đi nữa, nàng cũng hy vọng mình có thể chết một cách nhẹ nhàng hơn, chứ không phải bị Giang Tự nghiền nát thành thịt nát, hoặc bị luyện hóa, mất đi ngũ giác của con người. Thẩm Tố thấy thực lực của Giang Nhị Bình càng mạnh, nàng lại càng cảm thấy an tâm hơn khi đối mặt với Giang Tự.

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở ấm áp phả vào tai con thỏ, con thỏ ngoan ngoãn xoa xoa mu bàn tay nàng: "Thẩm cô nương, ngươi đừng sợ." Thẩm Tố ôm ấp con thỏ, hơi hơi thở dài một tiếng: "Ta không sao." Ít nhất, mạng tạm thời được bảo vệ. Thẩm Tố nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên người Giang Nhị Bình. Nói thật, Giang Nhị Bình là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cả người hàn khí quá nặng. Chỉ là khi nàng nhìn Giang Nhị Bình, Giang Nhị Bình vừa lúc nhìn lại đây, nàng nhẹ giọng di chuyển, lại không có nhiều lời dừng lại, mà là quay đầu, nhìn chằm chằm thanh Dụ Linh kiếm cắm vào vách đá, nàng nhẹ nhàng nâng tay, thanh Dụ Linh kiếm liền bay vào lòng bàn tay nàng. Thân kiếm của Dụ Linh kiếm đen như mực, trên mũi kiếm còn có máu đen của Đường Lang yêu, vết máu màu xanh nhạt dính ở mũi kiếm, sền sệt tụ lại như mấy khối rong biển xanh mượt quấn lấy thân kiếm, Giang Nhị Bình cau mày lấy ra một khối khăn thêu từ trong ngực, nhẹ nhàng lau thân kiếm nhiễm máu đen của Dụ Linh kiếm, hơi hơi rũ mắt, nửa bên mặt chìm sâu trong bóng tối, biểu tình không rõ. Hiện giờ Giang Tự và Ma Vương âm lãnh tàn nhẫn, gặp việc quyết đoán của sau này vẫn là có khác biệt.

Hiện tại Giang Tự tính tình nóng nảy, căn bản không còn nhiều kiên nhẫn, đặc biệt là khi sinh mệnh đã bị đe dọa, càng thêm thiếu kiên nhẫn, nàng dùng thân thể che chắn Thẩm Tố càng chặt một chút: "Giang Nhị Bình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Giang Nhị Bình nắm chuôi kiếm tay hơi hơi nắm chặt, lại khi nâng lên đôi mắt, đáy mắt hàn quang tùy ý: "Mẹ ngươi chính là dạy dỗ ngươi như vậy? Ngươi đối mặt trưởng bối lễ phép đâu?" Nhắc tới Vệ Nam Y, Giang Tự biểu tình càng thêm biệt nữu, nàng xoay người nhìn mắt còn dừng ở trên người con thỏ trong lòng ngực Thẩm Tố, con thỏ màu trắng đến nay còn đang nhẹ nhàng an ủi Thẩm Tố bị dọa sợ. Ánh mắt Giang Tự trầm trầm, nàng cũng hiểu rõ bản thân có đôi lúc là cực đoan chút, nhưng không có ai là nàng, căn bản là không có ai sẽ hiểu nàng, cho dù là Vệ Nam Y cũng không hiểu nàng. Nàng sợ hãi sẽ có người tổn thương Vệ Nam Y, cho nên luôn luôn phòng bị, chỉ cần có người tới gần Vệ Nam Y, nàng đều sẽ giống con nhím xù lông. Thẩm Tố nhìn là một cô nương nhu nhược, nhưng chỉ trong mấy canh giờ không gặp, nàng không những có tu vi, còn trở thành bán yêu, điều này khiến nàng làm sao mà tin tưởng Thẩm Tố. Kỳ thực nàng có thể cho Thẩm Tố một cơ hội giải thích, nhưng vừa rồi nàng không cho, hiện tại chính là không muốn cho, nếu để Thẩm Tố giải thích rõ ràng, thì khả năng nàng không có cách nào hợp lý mà lấy đi lỗ tai nàng.

Nàng cần tai của Thẩm Tố. Thẩm Tố là người đầu tiên mà Giang Tự gặp gỡ có thể nghe được tiếng nói của Vệ Nam Y sau khi nàng biến thành động vật. Giang Tự biết rằng nếu nàng mạnh mẽ lấy đi lỗ tai của Thẩm Tố, Vệ Nam Y nhất định sẽ đau khổ, nhưng không ai có thể hiểu được sự gian nan mà nàng phải chịu đựng trong suốt mười năm qua, khi mẹ nàng rõ ràng đang ở bên cạnh, nhưng nàng và Vệ Nam Y chỉ có thể nói chuyện không quá mười câu mỗi ngày.

Vệ Nam Y đau lòng cho Thẩm Tố, nhưng nàng cũng nên vì nàng ấy mà suy nghĩ lại.