Cả đời chỉ chuyên đóng vai người tốt, Phương Cẩn Sơ cuối cùng cũng xuyên không, trở thành nhân vật chính trong kịch bản của chính mình — chỉ là lần này dường như không phải đang diễn nữa, mà là thật rồi.
Cái gọi là "thật", không chỉ là cây đao kia sắc bén thật sự, đâm vào người rồi cũng không rụt lại nửa chừng. Máu là thật, chảy ra từ trái tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực, chứ không phải chỉ là vị ngọt ngọt của máu giả. Không có NG, không có luyện tập, tung tay áo xông lên, có sống sót quay về hay không, tất cả đều phải trông vào vận may.
Vốn tưởng, dù sao cũng là kịch bản mình quen thuộc, ai ngờ biên kịch như lên cơn, sửa thành một màn đầy tai họa, đùa giỡn tới mức chết người.
Phương Cẩn Sơ, học bá khối tự nhiên kiêm Ảnh đế, giờ đây chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn ứ khó chịu.
Điều khiến người ta đau lòng nhất là — lần này đóng vai đế vương không phải chỉ để diễn cho người khác xem. Vai diễn này, hắn vốn là rất quen thuộc.
Chỉ là, càng diễn, lại như thể đã nhập vai quá sâu...
.