Xuyên Không Về Thời Thanh: Ảnh Đế Trọng Sinh Thành Hoàng Tử

Chương 1: Đếm ngược thời gian xuyên qua

"Phương lão sư, kịch bản của ngài đây."

Nhận lấy kịch bản phim từ trợ lý đưa tới, Phương Cẩn Sơ nhìn về phía trợ lý ôn hòa cười cười và vỗ vỗ vai cổ vũ: "Cảm ơn, sau này còn muốn làm phiền cậu."

Giới giải trí cũng không phải là địa phương hiền lành, la mắng chèn ép thậm chí cũng không tính là sự tình hiếm lạ gì. Tiểu trợ lý chưa từng được ai đối xử dịu dàng như vậy, kích động đến mức mặt đỏ bừng, cúi đầu khom lưng một cái thật sâu. Sau đó lặng lẽ trốn vào một góc, phấn khích đăng ngay một dòng Weibo, phía sau còn kèm thêm một dãy tim đỏ lấp lánh.

Phương Cẩn Sơ mỉm cười nhìn cậu ta chạy xa, sau đó kiên nhẫn phối hợp cùng các nhân viên khác trong đoàn làm phim, thỉnh thoảng còn chủ động giúp đỡ một tay. Chỉ chưa đến nửa ngày, cả đoàn phim đã thân thiết với hắn, ai gặp cũng cười nói, không khí náo nhiệt hẳn lên.

Mấy chuyện như vậy với hắn mà nói, thực sự chẳng có gì khó khăn.

Phương Cẩn Sơ năm nay đã 35 tuổi, sớm không còn được xếp vào hàng ngũ “tiểu thịt tươi” nữa. Hắn ra mắt khá sớm, đóng bộ phim đầu tiên khi mới 15 tuổi, vào vai thiếu niên Khang Hy Đế. Nhờ bộ phim nổi tiếng, quy tụ dàn sao hạng A khi ấy, hắn nhanh chóng nổi đình nổi đám. Thế nhưng, con đường sau đó lại không hề suôn sẻ. Đầu tiên là bị người ta cố tình hãm hại, tiếp đến là những tin đồn về thân thế, về chuyện hắn bị gia đình ruồng bỏ khiến ai nghe cũng phải thở dài. Thậm chí, còn có lời đồn kỳ lạ rằng hắn bị một nữ minh tinh ngoài bốn mươi bao dưỡng. Những lời gièm pha khiến danh tiếng hắn rơi thẳng xuống đáy, trở thành ví dụ điển hình trong các bảng xếp hạng “sao nhí lụi tàn” của giới giải trí.

Tiếc rằng, Phương Cẩn Sơ vốn không phải người dễ bị đè bẹp. Dù hắn không hẳn yêu thích cái nghề diễn viên này, nhưng đã ngã ở đâu thì phải đứng dậy từ đó. Hắn càng không cho phép những kẻ từng chèn ép mình được đắc ý. Vì thế, sau khi bị “đóng băng” suốt một năm, Phương Cẩn Sơ lao đầu vào thư viện, bước vào kỳ thi đại học khốc liệt như ngàn quân vạn mã tranh nhau qua cầu độc mộc, vậy mà lại may mắn thi đỗ thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên.

Vốn dĩ hắn đã rất thông minh, lại chịu khó học hành, nhưng kết quả lần này vẫn khiến người ta không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Mọi người đối với những đứa trẻ học giỏi luôn có phần bao dung, huống hồ hắn lại có gương mặt ưa nhìn, trên người còn mang danh “sao nhí” một thời, lời nói ra luôn hợp lý, lại thêm danh hiệu Trạng nguyên khối Tự nhiên càng khiến hắn trở thành tâm điểm chú ý, số người tin tưởng và ủng hộ hắn ngày một nhiều hơn.

Giới truyền thông từ trước đến nay vẫn luôn chạy theo chiều gió. Khi hắn cầm giấy báo trúng tuyển, đi dạo bên hồ nổi danh, dư luận ngay lập tức thay đổi chiều hướng.

Từ đó về sau, con đường sự nghiệp của hắn thuận buồm xuôi gió.

Tuy rằng việc hắn tham gia thi tuyển khiến không ít người trong giới tâm lý học chuyên nghiệp phải ngạc nhiên, nhưng chính hắn lại hiểu rõ bản thân hơn ai hết — nếu chỉ cắm đầu vào học để thi thì hắn làm được, chứ bản thân thật sự không phải người phù hợp với con đường nghiên cứu chuyên sâu. Cuộc sống trong “tháp ngà” dù có tao nhã, dễ chịu đến mấy cũng không phải điều hắn muốn. Hắn vừa học vừa đóng phim, không hề lơ là bên nào. Năm 23 tuổi, hắn lấy bằng Thạc sĩ Tâm lý học, năm 25 tuổi đoạt Ảnh đế. Mãi đến lúc này, mọi người mới nhận ra việc hắn học tâm lý không chỉ để lấy bằng cho oai, mà thật sự đã giúp hắn rất nhiều trong diễn xuất. Cũng từ đó, không ít diễn viên có chí cầu tiến cũng đua nhau ôm lấy sách tâm lý học, cặm cụi nghiên cứu, khiến bộ môn “biểu diễn tâm lý học” bỗng trở thành xu hướng, nước lên thì thuyền lên.

Còn Phương Cẩn Sơ, sau một lần vấp ngã, cũng trở nên khôn ngoan và cẩn trọng hơn. Hắn bắt đầu tự mình xây dựng hình tượng công chúng.

Không có công ty quản lý, không có người đại diện, phòng làm việc cũng chỉ vỏn vẹn một mình hắn “tự biên tự diễn”. Thế nhưng hắn lại rất thích cảm giác mỗi ngày đều tự tay sắp xếp lịch trình, bận rộn nhưng trọn vẹn. Hằng năm hắn đều dành ra một khoản để quyên góp cho các hoạt động từ thiện, thỉnh thoảng còn trực tiếp giao lưu cùng fan. Mỗi lần gia nhập đoàn phim mới, hắn đều cẩn thận chuẩn bị quà lưu niệm cho mọi người — thật ra, việc xây dựng một hình tượng đẹp không hề khó, chỉ cần coi cuộc sống như một vở diễn mà sống thật tử tế, trừ những người thật sự có lập trường đối nghịch, còn lại ai cũng dễ dàng bị chinh phục.

Điện thoại bỗng rung lên hai cái. Phương Cẩn Sơ mở tin nhắn ra xem, trong mắt lập tức ánh lên một nụ cười chân thành dịu dàng.

Hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, một thân một mình ăn no cả nhà không lo đói. Vốn không phải người thích đồ xa xỉ, tiền bạc dư dả của hắn cũng ngày một nhiều, vậy là hắn đem hết phân phát ra ngoài. Viện trưởng cô nhi viện từng nuôi dưỡng hắn năm xưa đã qua đời từ lâu. Bây giờ, hắn đã đứng tên tiếp quản luôn cả cô nhi viện ấy, bọn trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, bữa ăn ngày nào cũng ngốn không ít tiền của hắn.

Nhưng, được tiêu tiền cho lũ nhỏ, hắn lại thấy thật lòng vui vẻ.

Dĩ nhiên, điều đó không hẳn vì hắn là người lương thiện — đối với những câu chuyện cảm động hay bi thương mà rơi lệ, hắn diễn không thiếu giọt nào, nhưng để thật sự rung động thì lại hiếm lắm. Hắn chỉ đơn giản là thích cảm giác được người khác cần đến mình để sống. Không người thân, không bạn bè, không tình yêu, mối liên hệ giữa hắn và thế giới này thật sự yếu ớt đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đứt gãy. Chỉ có những đứa trẻ kia, những đứa nhỏ phải dựa vào hắn mới sống được, mới có thể khiến hắn cảm nhận được rằng — à, thì ra sự tồn tại của mình là có ý nghĩa.

Từ xa vang lên tiếng máy quay khởi động, Phương Cẩn Sơ vội vã trả lời mấy tin nhắn, cất điện thoại vào túi rồi lấy lại tinh thần, nhanh chân bước về phía studio.

Có lẽ vì ngay từ đầu hắn đã nhờ vào vai thiếu niên Khang Hy mà mở ra một vùng trời riêng trong giới diễn xuất, nên đến tận bây giờ, các bộ phim hắn nhận đa phần đều là cổ trang, mà phần lớn lại là dòng phim Thanh triều. Thanh triều lấy bối cảnh mà nói cũng chỉ gói gọn trong ba đời Khang - Ung - Càn, các hoàng đế và đại thần nổi bật đều đã được khai thác gần hết, thế là biên kịch và đạo diễn bắt đầu chuyển hướng, đổ dồn ánh mắt về những vị hoàng tử thất bại, bị lịch sử vùi lấp trong dòng sông thời gian.

Sinh ra trong hoàng tộc mà không thể ngồi lên ngai vàng, tự nhiên bị xem là kẻ thất bại. Những người như vậy, ghi chép trong sử sách ít ỏi lại trở thành cái lợi, thuận tiện cho biên kịch và đạo diễn muốn nhào nặn thế nào cũng được.

“Ngũ a ca à...”

Phương Cẩn Sơ tiện tay gõ nhịp lên kịch bản, trong đầu lướt nhanh qua nội dung câu chuyện, vừa cẩu huyết, vừa ngập tràn bi thương lẫn ngọt ngào, tan rồi hợp. Giờ đây, khán giả đòi hỏi ngày càng cao, biên kịch cũng chẳng ngại mà tạo ra đủ thứ tình tiết lên bổng xuống trầm, dậy sóng không ngừng. Nghe nói nhân vật lần này — Ngũ a ca dưới thời Khang Hy, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong cung Thái hậu, đến mười tuổi còn chưa thạo tiếng Hán. Dù hắn diễn vai Dận Kỳ khi đã trưởng thành, nhưng cũng đành phải học thêm mấy câu tiếng Mãn cho ra dáng.

Hắn vốn là người nghiêm túc, cẩn thận gần như mắc chứng cưỡng bách, huống chi lại còn kiếm cơm nhờ diễn xuất. Bao nhiêu năm lăn lộn trên phim trường, mấy thứ linh tinh vụn vặt cũng đã học được không ít.

Cuộc đời bình thường thì nhàm chán, nhưng diễn xuất thì chưa từng nhàm chán. Hắn vừa diễn mình trong cuộc đời thật, vừa diễn đời người khác trên màn ảnh. Một cuộc sống như vậy — cũng không tệ.