Xuyên Không Về Thời Thanh: Ảnh Đế Trọng Sinh Thành Hoàng Tử

Chương 2: Trọng sinh

Thọ Khang cung đèn đuốc sáng trưng suốt ba ngày ba đêm.

Các cao tăng từ chùa Pháp Nguyên tụ hội về, từng tiếng tụng kinh vang vọng không ngừng. Cánh cửa phòng đóng chặt vẫn lặng như tờ, không hề có động tĩnh.

Khang Hi ngồi lặng bên cạnh, đôi mắt hằn tia máu, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Cơm canh đưa đến đã ba lần đều bị từ chối. Chưởng sự thái giám đắn đo hồi lâu, rón rén bước tới, khom người thấp giọng bẩm báo:

“Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu không chịu nghỉ ngơi, nói phải vì Ngũ a ca tụng kinh cầu phúc…”

Khang Hi day day trán, khẽ thở dài:

“Là trẫm sơ suất… Lão Ngũ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, giờ gặp chuyện thế này… Thôi, trẫm đích thân khuyên người cũng được.”

Vừa dứt lời, ông định đứng dậy thì từ bên trong cánh cửa bỗng vọng ra tiếng khóc thảm thiết của nữ nhân.

Tiếng khóc ấy chấn động cả gian điện, khiến ngay cả các hòa thượng đang tụng kinh cũng thoáng khựng lại. Sắc mặt Khang Hi biến đổi, lập tức sải bước xông vào phòng.

Bên trong, Nghi phi ôm chặt đứa trẻ, nước mắt như suối, khóc đến đứt từng khúc ruột. Trong lòng nàng, Ngũ a ca tròn mắt ngơ ngác, hiển nhiên vẫn chưa hết hoảng sợ.

“Ngũ a ca mở mắt rồi! Ngũ a ca tỉnh rồi!”

Thái giám phía sau trông thấy, lập tức mừng rỡ reo lên.

Căng thẳng bao ngày phút chốc buông lỏng, Khang Hi chao đảo, ngồi phịch xuống ghế. Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cung trong ngoài. Bất kể thật lòng hay giả ý, ai nấy đều quỳ trước bàn thờ Phật, niệm “A di đà Phật” không ngớt. Tiếng Phạn xướng giờ đây lại trở nên êm tai lạ thường.

Trong Phật đường, Thái Hoàng Thái Hậu tóc bạc phơ cũng đã rơi lệ, chắp tay thành kính niệm một câu “A di đà Phật”. Cung nữ bên cạnh vội lau nước mắt cho người, dịu dàng khuyên nhủ: “Lão tổ tông năm xưa từng thành tâm động thiên, cứu về Hoàng thượng. Nay Ngũ a ca cũng thoát khỏi nguy nan, đủ thấy Phật tổ soi xét lòng người. Lão tổ tông vạn lần chớ thương tâm, uổng phí phúc duyên mà Ngũ a ca vất vả giành lại.”

Nếu là cung nữ khác nói lời này, e rằng đã bị phạt vì thất lễ. Nhưng nàng vừa dứt lời, trên gương mặt Hiếu Trang Hoàng Thái Hậu chẳng hề có chút bất mãn, ngược lại còn thấp thoáng nét cười. Bà khẽ nhéo má nàng, chậm rãi nói:

“Lại là nha đầu ngươi, lớn chừng này rồi mà vẫn nói những lời dỗ dành ta – một bà lão nửa chân xuống mồ… Tô Ma, loan giá đi quá chậm, ngươi thay ta đến xem Lão Ngũ thế nào, rồi quay về báo ta một tiếng.”

“Tâu vâng.” Tô Ma Lạt Cô nhẹ nhàng đáp, rồi nhanh chóng rời đi.

Lúc này, trong cung Thọ Khang lại rối loạn vô cùng.

Thái y sớm đã tuyên bố Ngũ a ca không thể cứu, kinh văn vốn tụng để cầu phúc, nhưng thực chất là để siêu độ. Quan tài cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ hài tử trút hơi thở cuối cùng là đưa đến Khôn Ninh cung. Vì thế, đến giờ vẫn chỉ có hai ba vị thái y lưu lại. Nào ngờ tiểu a ca mệnh cứng như vậy, lại thực sự sống lại. Bọn họ lập tức cuống cuồng, kẻ bắt mạch, người xem tướng, nhưng chẳng ai tìm ra được phương thuốc nào thích hợp.

“Đúng là một lũ vô dụng!”

Khang Hi vốn đã tích đầy một bụng tức giận với đám thái y, nay lại thấy cảnh hỗn loạn trước mắt, càng thêm bừng bừng lửa giận, phất tay áo mạnh quát:

“Trước đây các ngươi khẳng định Lão Ngũ không cứu được, giờ nó đã tỉnh, nếu còn xảy ra sơ suất gì, các ngươi không cần làm thái y nữa!”

Các thái y đều hoang mang lo sợ, vội vã cúi đầu vâng dạ, rồi lập tức thúc giục đám người hầu nhanh chóng đi gọi thêm người hỗ trợ.

Khang Hi liếc nhìn Nghi phi đang ôm chặt nhi tử vào lòng, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh. Ông cố đè nén cơn giận, bước nhanh về phía trước, đón lấy thân thể nhỏ bé kia vào lòng, giọng nói trầm ổn:

“Lão Ngũ, nói cho Hoàng A Mã nghe xem, con có chỗ nào không được khỏe?”

Ngũ A ca Dận Kỳ được ôm vào lòng, đôi mắt tròn xoe ngây thơ nhìn chằm chằm Khang Hi, cố giữ nét ngây ngô vô hại. Nhưng trong đầu hắn thì rối tung như tơ vò.

Quả nhiên là mất mạng rồi.

Phương Cẩn Sơ vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng trong đời. Khi đó, phim trường bỗng dưng bốc cháy, lửa mỗi lúc một dữ dội, ép hắn lùi dần vào góc chết, cho đến khi mọi cảm giác đều biến mất trong cơn đau bỏng rát.

Hình ảnh ngọn lửa hung hãn vẫn như hiển hiện trước mắt, hơi thở khô khốc nóng bừng cũng chân thực đến mức khó tin. Nhưng hắn biết rõ một điều — cho dù đoàn làm phim có tấu hài đến đâu, cũng không thể nào dựng nên một vở diễn “thời Khang Hi” hoàn chỉnh thế này, càng không thể bắt hắn gọi người khác là “A mã”.

Chưa kể, cơ thể này rõ ràng không phải của hắn. Phương Cẩn Sơ cao một mét tám lăm, dù có giữ dáng thế nào cũng không thể nhẹ bẫng đến mức bị người ta bế lên mà chẳng hề tốn sức như vậy.

Hắn đã tỉnh lại từ nửa ngày trước, nhưng vì cảm thấy tình huống không ổn nên đành giả vờ bất động, nằm nghe người phụ nữ tự xưng là “ngạch nương” khóc lóc suốt cả buổi. Đến lúc này, hắn cũng đã hiểu được đại khái: chủ nhân cũ của thân thể này e rằng cũng gặp hỏa hoạn, vì cứu ai đó mà suýt mất mạng.

Mọi chuyện vốn vẫn ổn, cho đến khi hắn không nhịn được mà ho khan một tiếng, thế là lập tức bị kéo vào lòng người phụ nữ kia, kèm theo tiếng khóc nức nở “Con của ta ơi” đúng chuẩn cốt truyện cẩu huyết.

Dù chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng với vốn hiểu biết về các kịch bản xuyên không, ảnh đế Phương Cẩn Sơ nhanh chóng loại bỏ những khả năng hoang đường khác và đi đến kết luận hợp lý nhất — hắn thật sự đã xuyên không, mà tám chín phần là nhập vào nhân vật Ngũ A ca của chính mình trong bộ phim đang quay.

Hơn nữa, là phiên bản lúc nhỏ.

Những suy nghĩ ấy lướt qua trong chớp mắt. Nhìn đám người xung quanh đang khẩn trương dõi theo mình, ai nấy đều nín thở chờ đợi, Ngũ A ca Dận Kỳ há miệng định nói, bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng.

Theo như kịch bản hắn từng đọc, Ngũ A ca trước mười tuổi… hình như không biết nói tiếng Hán.

Nghiệt nỗi, trình độ tiếng Mãn của hắn chỉ đủ để đối phó với lời thoại trong phim. Dù có thể dùng khẩu ngữ để qua mặt người khác, nhưng khả năng nghe lại không khá hơn là bao.

Hiện tại, người đang ôm hắn tự xưng là Hoàng A Mã, chẳng phải Khang Hi thì còn ai vào đây? Hắn từng đóng vai Khang Hi thời niên thiếu, biết rõ vị Hoàng đế này tâm tư sâu xa đến mức nào. Nếu để lộ sơ hở, Khang Hi mà nghi hắn là tà ma nhập xác thì chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ niệm kinh siêu độ.

Đang lo lắng không biết làm sao thì một giọng nói bỗng vang lên bên tai, lại là tiếng Hán khiến Dận Kỳ suýt nữa xúc động đến rơi nước mắt.

“Bẩm Hoàng thượng, có lẽ Ngũ A ca bị sặc khói nên tổn thương cổ họng, nhất thời chưa thể mở miệng nói chuyện. Hiện giờ nơi này quá đông người, không bằng để Ngũ A ca nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thần cũng tiện chẩn trị.”

Dận Kỳ cảm kích quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa muốn vỗ tay khen ngợi vị thái y lanh lợi này.

Khang Hi trầm ngâm chốc lát, sắc mặt cũng dần dịu xuống, nhưng vẫn lạnh lùng quét mắt nhìn đám thái y trước mặt:

“Nếu các ngươi còn trị không xong cho Lão Ngũ, cẩn thận cái mũ trên đầu các ngươi!”

Lời nói tuy lạnh lẽo, nhưng chỉ dừng ở mức cách chức chứ chưa phải lấy mạng.

Dận Kỳ phối hợp ho khan vài tiếng, thầm nghĩ Khang Hi quả nhiên không phải hôn quân tàn bạo như nhiều người đồn đại. Trong lòng hắn bất giác sinh ra vài phần kiêu ngạo vì nhân vật mình từng đóng, rồi không nhịn được mà thuận theo cảm xúc, nở một nụ cười thân thiện với vị “Hoàng A Mã” trước mặt.

Là một diễn viên xuất sắc, việc rèn luyện biểu cảm trước gương là điều không thể thiếu. Trước đây, hắn từng dành ba tháng chỉ để tập cười sao cho dễ mến nhất. Sự khổ luyện này hiển nhiên đã mang lại hiệu quả rõ rệt — ít nhất thì, với gương mặt thanh tú còn mang nét trẻ con này, nụ cười ấm áp cùng ánh mắt trong veo lại khiến Khang Hi không khỏi mềm lòng, vòng tay ôm nhi tử càng siết chặt hơn vài phần.

Ông vốn dĩ luôn biết lão ngũ hiểu chuyện, nếu không cũng chẳng yên tâm đưa hắn đến bầu bạn bên Thái hậu và Thái Hoàng Thái hậu. Nhưng dù vậy, Khang Hi vẫn không ngờ rằng một đứa trẻ mới sáu tuổi lại có thể hiểu chuyện đến mức này. Vừa trải qua một trận sinh tử, việc đầu tiên nghĩ đến lại là an ủi Hoàng A Mã.

Thấy trong mắt Khang Hi lóe lên tia xúc động, Dận Kỳ lập tức hiểu ông đã hiểu lầm. Dù vậy, hiểu lầm này cũng không phải chuyện xấu. Phát huy bản năng ảnh đế, hắn nhanh chóng hòa vào nhân vật, đôi mắt trẻ con dần giãn ra, gương mặt dù tái nhợt nhưng vẫn không để lộ chút nào vẻ bệnh tật hay khó chịu. Hắn ngoan ngoãn mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Khang Hi, thân mật cọ cọ như mèo con làm nũng.

Đường đường Hoàng đế Đại Thanh, chỉ vì cái ôm và cái cọ nhẹ ấy, vậy mà nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Nhìn thấy phản ứng này, Dận Kỳ thầm tán thưởng trong lòng — đáp diễn thế này còn nhập tâm hơn cả đa số bạn diễn mà hắn từng làm việc cùng. Nhưng nghĩ đến việc bản thân đang đóng vai một đứa trẻ "bị bỏng rát cổ họng không thể nói chuyện", hắn tiếc nuối từ bỏ ý định thêm vài câu lời thoại, chỉ đành xoay người, thấp giọng ho khan mấy tiếng.

Hắn vừa ho, đám thái y bên cạnh liền run lên, vội mạnh dạn tiến lên vài bước, quỳ xuống bẩm báo: "Hoàng thượng, xin cho thần được bắt mạch cho Ngũ a ca..."

Có lẽ cũng cảm thấy bản thân rơi lệ trước mặt mọi người hơi mất mặt, Khang Hi khẽ ho một tiếng, lặng lẽ lau đi nước mắt, rồi cúi xuống nhìn con trai trong lòng, dịu dàng nói: "Lão ngũ, để thái y khám cho con nhé. Hoàng A Mã ở đây với con, đừng sợ."

Lời này làm Dận Kỳ giật mình, mới nhớ ra bản thân đáng lẽ nên tỏ ra sợ hãi một chút. Hắn lập tức điều chỉnh sắc mặt, trong mắt thoáng hiện vẻ bất an, môi hơi mím lại rồi nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn đưa cổ tay ra cho thái y bắt mạch.

Trong lúc thái y chẩn đoán, hắn đã bắt đầu âm thầm tính toán lại toàn bộ tình huống vừa diễn ra...

So với những vai diễn sau này, năm đó hắn vào vai một thiếu niên Khang Hi hoàn toàn khác biệt. Đó là một vai diễn nghiêm túc, mà đạo diễn lại theo đuổi sự hoàn hảo đến mức gần như biếи ŧɦái. Không chỉ ép hắn phải nắm rõ toàn bộ những sự kiện quan trọng trong cuộc đời Khang Hi, thậm chí còn mời hẳn hai giáo sư chuyên nghiên cứu Thanh sử đến để hướng dẫn hắn thấu hiểu tâm lý, tính cách vị hoàng đế này một cách sâu sắc nhất.

Về sau, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, chính vì quãng thời gian bị nhồi nhét kiến thức theo kiểu “vịt ăn nhồi” này mà hắn nảy sinh ác cảm sâu sắc với môn lịch sử, từ đó dứt khoát quay lưng với ngành xã hội, đi thẳng vào con đường khoa học tự nhiên mà không hề ngoái lại.

Nhưng, như câu nói “Tái ông mất ngựa, họa phúc khó lường”, nhờ trải nghiệm này mà nếu các sử gia không sai sót quá nhiều, hắn cũng có thể tự tin xem mình là “nửa chuyên gia” nghiên cứu về Khang Hi.

Chính vì vậy, hắn rõ hơn ai hết rằng vị hoàng đế này, dù nổi tiếng yêu thương con cái, từng nhiều lần gác triều chính chỉ để chăm sóc nhi tử bị bệnh, nhưng cũng tuyệt đối không phải kiểu người dễ dàng rơi nước mắt.

Huống hồ, nếu Ngũ a ca thực sự được sủng ái đến mức ấy, thì trong cuộc chiến “Cửu tử đoạt đích” đầy sóng gió sau này, hắn ít nhất cũng phải có chút ảnh hưởng, chứ không thể đến mức chẳng hề nhấc nổi một gợn sóng, để rồi hậu thế chỉ có vài dòng khô khan trong bản thảo Thanh sử nhắc đến hắn một cách hời hợt.

Rõ ràng, nơi này vẫn còn không ít điều mà hắn chưa thể hiểu hết được.