Trước khi vớt được cái khoang ngủ kia, với tư cách là một kẻ rất đỗi nhạt nhòa, Trình Duy Lạc vẫn rất hài lòng với cuộc sống tái sinh trong thời đại tinh tế.
Là một người chuyên trục vớt, cô chỉ cần tránh xa đám đông, nhận nhiệm vụ rồi vớt rác vũ trụ, tự do tự tại rong ruổi giữa tinh không.
Thế nhưng kể từ sau khi tùy tiện đánh thức người đó... người đẹp tóc đen mắt xám đã ngủ suốt năm mươi năm kia, cuộc sống bình yên của cô cũng tan thành mây khói.
Cô vô tình phá hỏng hệ thống phòng ngự của cứ điểm Liên Minh, bị truy nã khắp nơi, trở thành người chuyên trục vớt không giấy tờ, bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa các hải tặc tinh tế...
Người đẹp ngủ đông ấy nói: "A Lạc, em sở hữu năng lực thiên phú đỉnh cấp mà thời đại này coi trọng nhất."
Thì sao chứ, cô vốn là một công dân tuân thủ pháp luật, mười năm liền không có tiền án tiền sự, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã mất sạch cả thân phận lẫn tiền bạc. Mà thủ phạm chính là... cái "đống rác đẹp trai" mà cô đã vớt về.
Trình Duy Lạc đau lòng dằn vặt: "Tôi chỉ là một kẻ mê sắc đẹp, hơi mềm lòng trước người đẹp một chút thôi mà, sao lại ra nông nỗi này."
Lê Tự chớp đôi mắt xám sâu thẳm, dịu dàng cười: "Anh đền cho em, anh đền hết."
Sau đó anh âm thầm trộm nhà của vị Nguyên Soái truyền kỳ của Liên Minh, lái chiến cơ của anh ta đi, còn chuyển hết tiền tiết kiệm khổng lồ sang tài khoản của cô: "Từng này đủ không? Nếu không đủ, anh đi trục vớt rác với em nhé?"
Khoan đã... sao mặt của Lê Tự lại giống y hệt vị Nguyên Soái kia?!
Lưu ý khi du hành tinh không: Đừng tùy tiện vớt đồ lung tung, kẻo gặp họa lớn. Nếu lỡ bị thứ gì đó đeo bám... thì rất khó mà dứt ra được đấy.
CP:
[Cô nàng lý trí, thực tế, mê trai đẹp, dân kỹ thuật]
[Trưởng Quan Liên Minh đẹp trai, phúc hắc, đang trên đường trả thù]
.