Tinh Tế: Chớ Vớt Loạc Rác Vũ Trụ

Chương 1: Vụ này có khi không kiếm được tiền đâu...

"Đã đến vị trí mục tiêu."

"Hiện đang ở khu vực rìa thiên hà, phân bố địa điểm thực hiện Bước Nhảy cực kỳ thưa thớt, không khuyến khích tiếp tục khám phá." Bên trong khoang phi thuyền vang lên âm thanh nhắc nhở, giọng nói êm ái nhẹ nhàng.

Trình Duy Lạc ngẩng đầu khỏi khay cơm, vẫn đang chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, cô suy nghĩ một chút rồi giơ tay chọc nhẹ lên mặt bàn điều khiển, gọi ra bản đồ sao và chiếu lơ lửng giữa không trung.

"Tiểu Duy, kiểm tra xem xung quanh có hành tinh nào không, đồng thời dò tìm tín hiệu cầu cứu phổ thông."

"Vâng, đang tiến hành kiểm tra."

Trên bản đồ sao nền xanh nhạt, những điểm sáng nhỏ tựa như các hòn đảo lẻ loi rải rác khắp thiên hà, đó chính là địa điểm thực hiện Bước Nhảy, một trong những yếu tố thiết yếu bảo đảm cho hành trình tinh tế.

Động cơ trong Bước Nhảy sẽ gấp không gian lại, giúp rút ngắn đáng kể quãng đường và thời gian bay của phi thuyền. Chấm đỏ nhỏ tượng trưng cho vị trí hiện tại của phi thuyền nhấp nháy lặng lẽ, trông như một hạt cát trôi giữa biển rộng.

Chỉ là... bây giờ, hạt cát này dường như đã trôi quá xa khỏi các hòn đảo rồi.

Trình Duy Lạc ăn xong, đặt thìa xuống, ngồi ngẩn người vài phút sau bữa ăn, rồi mới mang khay cơm bỏ vào hộp rửa tự động, rời khỏi khoang chính để đến phòng điều khiển chính xem kết quả.

Vài phút sau, Tiểu Duy đã hiển thị kết quả lên màn hình điều khiển chính:

"Đã phát hiện một hành tinh mang mã hiệu U2033 nằm gần vị trí phi thuyền nhất."

"Đã thử dò tìm tín hiệu lần thứ 92, hiện vẫn chưa phát hiện tín hiệu cầu cứu phổ thông."

Một robot cao chưa đến thắt lưng cô lạch bạch tiến lại gần. Nó có ngoại hình dạng người, vỏ ngoài bằng kim loại toàn thân, đeo chéo một chiếc túi vải nhỏ, hai tay máy kẹp lấy hai que kim loại, đang thành thạo đan một chiếc mũ len màu lam ngọc. Thỉnh thoảng nó lại kéo một đoạn chỉ từ trong túi ra.

Robot nhìn màn hình, mở miệng hỏi: "A Lạc, cô đã đi xa đến vậy rồi mà vẫn chưa dò được tín hiệu nào cả. Có khi nào thật sự không có ai không? Vụ này có khi không kiếm được tiền đâu..."

"Khó nói lắm." Trình Duy Lạc nhìn chằm chằm vào màn hình, tại chỗ xoay người vận động tứ chi một chút, tiện tay xoa đầu nó một cái: "Năng lượng vẫn còn đủ, cứ tìm thêm chút nữa, dù gì cũng đâu vội."

Trình Duy Lạc, 27 tuổi, trước khi qua đời vì tai nạn xe cộ vẫn là một kỹ sư cơ khí cần cù làm việc ở Trái Đất. Một lần tai nạn bất ngờ khiến cô tử vong, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã đến một thế giới mới.