Tác Giả: |
Liễu Minh
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-25 23:35:53 |
Lượt Xem: |
73 |
Quản Lý: |
meomeomapu
|
Điền Mật là mỹ nhân nổi tiếng xưởng thuốc lá – xinh đẹp, mềm mại, quyến rũ như viên kẹo ngọt.
Cô vừa tròn 18 tuổi, người đến nhà cô cầu hôn nối đuôi nhau dài đến tận ngoài cổng, khiến cổng nhà họ Điền cũng sắp bị giẫm nát.
Trong số đó, Thẩm Đào – công tử của xưởng – là người theo đuổi ráo riết nhất: nào là quạt máy, radio, rồi đủ loại hàng hóa đắt đỏ, anh ta nói tặng là tặng. Điền Mật không nhận cũng không được.
Cả làng đều nghĩ: “Thẩm Đào thế này là được rồi, nên định hôn sự sớm đi.”
Nhưng đúng lúc mọi người đang chờ đợi một đám cưới linh đình thì chị gái Điền Mật – Điền Tâm – lại tuyên bố hủy hôn.
Hóa ra, hôn ước giữa nhà họ Điền và nhà họ Giản là do thế hệ trước định ra từ khi còn nằm trong nôi.
Gia đình không thể cứ thế mà nuốt lời, ông ngoại của Điền Mật liền quay sang hỏi cô có bằng lòng thay chị kết hôn không.
Vì không muốn làm ông buồn, Điền Mật gật đầu đồng ý.
Từ nhỏ, cô đã ngưỡng mộ quân nhân. Gả cho một người lính, chắc chắn còn hơn gả cho một tay công tử suốt ngày chỉ biết tán tỉnh.
Cô buông tay công tử nhà xưởng trưởng, dứt khoát chọn đi đến một hòn đảo xa xôi hẻo lánh mà chẳng ai thèm để ý – Vọng Thạch Đảo.
Cả làng đều nói: “Con bé này điên rồi, đời nó coi như xong!”
Mẹ của Điền Mật thì khóc ròng, kéo tai cô không cho đi:
“Chỗ khổ như vậy, con chịu nổi à? Lúc đó muốn quay về cũng chẳng còn đường đâu!”
“Lỡ đâu Giản Hoài chết rồi, con thành góa phụ đó!”
“Thẩm Đào tốt biết bao, sao không chọn nó chứ?”
Mặc mẹ khuyên nhủ hết lời, Điền Mật chỉ cười, cảm ơn mẹ rồi vác ba lô lên vai, đi thẳng đến đảo.
Tất cả đều nghĩ Điền Mật tiêu đời.
Ngay cả chị gái Điền Tâm cũng thấy áy náy. Nhưng cô ấy đã được sống lại một lần, nên quyết tâm không đi làm vợ góa ở đảo thêm một lần nữa.
Người đàn ông đó – cứng nhắc đến mức còn hơn cả đá trong nhà vệ sinh – cô thề sẽ không bao giờ gả thêm lần nào.
Lần này, cô muốn sống một cuộc đời dễ chịu, an nhàn trong thành phố.
Nhưng còn Điền Mật?
Cô đến đảo rồi mới phát hiện, không khổ như mọi người tưởng. Nơi đây vật tư đầy đủ, cảnh sắc hữu tình. Cô được ăn hải sản thỏa thích, ngủ nướng mỗi ngày, sống đúng kiểu “tiên cảnh trần gian”.
Chỉ có một điều không ổn là người đàn ông trong nhà quá dính người.
Từ chỗ mỗi tháng mới về nhà một lần, Giản Hoài bắt đầu nửa tháng quay về, rồi ngày nào cũng về.
Điền Mật vừa xoa lưng mỏi vừa lườm:
“Anh có thể... nghỉ xả hơi một chút được không?”
.