Tác Giả: |
Khê Nguyệt Miên
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-12 15:01:26 |
Lượt Xem: |
601 |
Quản Lý: |
Yên Sa Đình
|
Văn Khê là nữ tử kiêu hãnh nhất Biện Kinh, từ nhỏ đã đem lòng yêu một người. Phụ mẫu hai bên đều ưng thuận, hôn ước đã định.
Ngày đại hôn nàng tràn ngập vui sướиɠ, nhưng đón chờ nàng lại là từng tốp quan binh. Kẻ dẫn đầu chính là vị hôn phu của nàng, kiếm trong tay hắn chém sạch toàn bộ người trong phủ.
Văn Khê mở mắt ra lần nữa liền phát hiện bản thân đã quay lại năm ngày trước khi đại hôn.
Để bảo toàn mạng sống của cả nhà, nàng buộc phải đi tìm người mà nàng từng tổn thương.
Hoàng đệ của đế vương là Ngụy Tuần, trong mắt thế nhân hắn là kẻ gϊếŧ chóc vô tình, chưa từng gần nữ sắc.
Nhưng không ai biết rằng năm mười sáu tuổi, hắn từng leo lên đầu tường Văn phủ, cả người thương tích chồng chất mà khẩn cầu: "Tiểu Khê, đừng chọn hắn, hãy chọn ta có được không?"
Văn Khê từ chối thẳng thừng, còn thốt ra không ít lời khó nghe.
Từ đó về sau Ngụy Tuần chưa từng xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Đêm ấy.
Văn Khê chặn xe ngựa của Ngụy Tuần đang trên đường hồi phủ.
Nàng gọi hắn: "A Tuần."
Khắp Biện Kinh không có ai biết rằng họ từng bên nhau suốt ba năm cô độc nhất kia.
"Lời huynh nói năm đó còn tính không?"
Ngụy Tuần cười khẽ một tiếng: "Không nhớ nữa."
Văn Khê lại từng bước ép sát: "Năm đó huynh nói nếu một ngày ta không còn chốn dung thân, không có người nương tựa thì huynh sẽ làm chỗ dựa cho ta."
Dưới ánh trăng, Ngụy Tuần chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt. Trong tâm trí hắn thoáng qua hình bóng của nàng suốt ba năm, một thiếu nữ dễ khóc, khó dỗ, còn hắn thì tính tình nóng nảy nhưng lại hiếm khi nổi giận đối với nàng.
Bọn họ đã từng hứa sẽ mãi mãi đồng hành bên nhau, thế nhưng nàng đã lừa dối hắn.
Lần tương ngộ tiếp theo, nàng đã là thê tử chưa cưới của kẻ khác.
Nhìn nàng dịu dàng cười với người kia, ánh mắt Ngụy Tuần liền trở nên âm trầm, sau đó lập tức tống kẻ ấy vào đại lao.
Khi kẻ chướng mắt đã biến mất, Ngụy Tuần lại leo lên đầu tường Văn phủ, trên người vẫn khoác bộ y phục như lần đầu gặp gỡ. Thế nhưng hắn đã không còn nhớ rõ hôm ấy trời thế nào, chỉ nhớ giọng điệu chán ghét của Văn Khê.
Nay gặp lại, nàng lại đến cầu xin hắn giúp đỡ.
Ngụy Tuần thấy thật nực cười, giọng nói lạnh lẽo xen lẫn ý trả thù: "Được thôi, vậy gả cho ta đi."
.