Tác Giả: |
Thiên Vấn Cửu Tư
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-22 21:30:36 |
Lượt Xem: |
28 |
Quản Lý: |
Mèo Cá Mặn
|
Tần Ý Miên đã âm thầm sắp đặt suốt ba năm mới toại nguyện gả cho Bùi Tự. Ấy vậy mà đến tháng thứ ba sau khi thành thân, nàng lại vui vẻ nhận lấy hưu thư, xoay người rời đi không ngoái đầu.
“Tần Ý Miên, nàng cứ thế mà đi thật sao?”
“... Chẳng lẽ không được đi?”
“Nếu nàng có thể giải thích rõ ràng, về quan hệ giữa nàng và bọn họ... ta có thể... không truy cứu nữa.”
“... Không cần.”
Ba tháng qua nàng đã nhẫn nhục đủ rồi, giờ cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu một lần.
Từ nay không cần phải giả vờ dịu dàng đoan trang nữa.
Tháng đầu sau khi thành thân, bà mẫu gây khó dễ, phu quân lạnh nhạt, Tần Ý Miên sống rất khổ sở. Đám quý nữ ghen tị với nàng tuyệt đối không thể ngờ được rằng, Bùi Đại công tử, người mang dáng vẻ thư nhã như trúc ngọc, lại là kẻ trong độ tuổi sung mãn nhưng cứ cố chấp giữ thanh quy giới luật, thà ngâm mình trong nước lạnh còn hơn động chạm đến nàng một lần. Khiến nàng trống vắng cô đơn, còn phải chịu lời chỉ trích từ bà mẫu, buộc nàng phải khuyên chàng nạp thϊếp.
Sao có thể như vậy được? Người nàng để mắt tới, chỉ có thể là của riêng nàng. Nàng miệt mài nghiên cứu những chuyện phong nguyệt trong sách vở và lĩnh ngộ ra một đạo lý, muốn giữ được trái tim nam nhân, trước tiên phải câu được thân thể hắn.
Thế là sang tháng thứ hai sau thành thân, nàng dốc sức thi triển những chiêu thức giữ phu trong sách.
“Phu quân, thϊếp thân hầu chàng tắm rửa.”
“... Không cần... ừm... lần sau không được như thế nữa.”
“Phu quân, thϊếp thân xoa bóp giúp chàng nhé.”
“... Không được... thôi vậy... lần sau không được như thế nữa.”
Nàng không ngờ, vị Bùi Thủ Phụ luôn tỏ ra lãnh đạm tự kiềm chế kia, lại dễ dàng phá giới như vậy. Người nói “lần sau không được như thế nữa” là chàng, kẻ không biết đủ lại là chàng. Bao nhiêu thanh quy giới luật, bao nhiêu công vụ bộn bề, đến lúc dục niệm khó kìm thì đều bị vứt hết ra sau đầu.
Chàng dần dần để tâm đến nàng hơn. Từ tháng đầu lạnh nhạt hờ hững, xa cách ngàn dặm, sang tháng thứ hai nóng lạnh bất chợt, khi đánh khi vỗ về, rồi đến tháng thứ ba tỉ mỉ quan tâm, sủng ái hết mực. Thế nhưng đúng lúc nàng từ bỏ ý định hòa ly, sa vào lưới tình thì lại nhận được một tờ hưu thư từ chàng.
“Từ nay gặp nhau như người xa lạ, dẫu sống chết cũng không còn gặp lại.”
Câu cuối cùng trong hưu thư, lãnh khốc tuyệt tình, không hề lưu lại đường lui.
Cũng tốt thôi, nàng cũng chẳng có ý níu giữ.
Vậy mà chưa đầy nửa tháng, chàng đã xông vào tân phòng của nàng, đè nàng xuống giường. Nàng không đánh lại, cũng chẳng mắng mỏ, chỉ dùng môi ngăn lại, dốc hết nỗi tương tư.
“Bùi đại nhân, ta đã tái giá rồi, chàng còn dây dưa làm gì?”
“Muốn làm tiểu tình nhân của ta chăng?”
“... Ừ.”
“Ha, ta không thiếu nam nhân. Ta thiếu một con chó, chàng muốn làm không?”
“... Được.”
Sang tháng thứ hai sau khi hưu thê, Bùi Tự quỳ gối trái xuống, định giúp Tần Ý Miên lau đi bùn đất trên bàn chân trần. Tần Ý Miên chẳng thèm đoái hoài đến khăn tay trong tay chàng, cứ thế dùng chân bẩn cọ tới cọ lui trên đùi phải chàng, từng chút từng chút bôi đầy vết bẩn lên chiếc quan bào màu đỏ sẫm. Lần này, chàng chỉ ôm lấy eo nàng, mặc nàng làm càn.
Tần Ý Miên chỉ cảm thấy nực cười. Trước kia, chàng hành nàng đến nỗi không thể đi nổi, vậy mà xin chàng bế một cái cũng không chịu. Chàng bảo thân mặc quan phục, ôm ôm ấp ấp là không hay, rồi nói một câu “nhịn một chút” liền bỏ đi không quay đầu lại...
Lập ý: Yêu người trước tiên phải yêu mình
.