Tác Giả: |
Huân Đào
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-04-29 05:42:55 |
Lượt Xem: |
194 |
Quản Lý: |
Nhóm của Kami và Lilia
Bé mèo chỉ thích ăn gà rán :3
|
Kỷ Tưởng là một Beta vừa ế vừa lớn tuổi, cậu đã độc lập kinh tế, có cuộc sống nhỏ vui vẻ của riêng mình.
Cậu thấy rằng dù cả đời này không kết hôn cũng chẳng sao hết, nhưng lại chẳng thể né được màn tra hỏi của họ hàng mỗi dịp Tết đến xuân về, cuối cùng bị bố mẹ ép đi xem mắt không biết bao nhiêu lần.
— Lần nào cũng thế, không phải gặp Omega yếu đuối xem thường Beta, thì cũng là Alpha bình thường mà tự tin thái quá vừa bất tài lại vừa tự phụ, hoặc là những Beta khác mà đôi bên nhìn nhau chỉ thấy chướng mắt.
Kỷ Tưởng sắp phát điên vì xem mắt, thấy tuần nào cũng là buổi xem mắt không thể từ chối cùng với cảnh bố mẹ nước mắt lưng tròng, cậu đành phải "học lỏm" theo người ta mà ra tay trước, cố tình bày ra những hành vi khó ưa để dọa đối phương chạy mất dép.
Ngay lúc Kỷ Tưởng đang thao thao bất tuyệt nói với Alpha mặt đã đen như đít nồi ở trước mặt, rằng muốn cưới cậu thì ít nhất phải có ba chiếc xe, sáu căn nhà, một trăm nghìn tiền tiết kiệm và một triệu tiền thách cưới, thì Dương Triều Sinh như vị thần từ trên trời giáng xuống.
Anh cầm đủ loại giấy tờ nhà đất, thẻ ngân hàng, chùm chìa khóa xe treo lủng lẳng như vòng hoa, cùng với danh sách sính lễ dài có thể quấn ba vòng quanh nhà họ Kỷ, chen ngang đẩy Alpha đang mắng Kỷ Tưởng là đồ thần kinh sang một bên. Anh đặt tất cả những thứ đó trước mặt Kỷ Tưởng, với vẻ mặt vừa lịch sự vừa nghiêm nghị, hỏi:
"Chào cậu, tôi đáp ứng đủ tiêu chuẩn. Cậu có thể kết hôn với tôi không?"
Trước khi cưới, Kỷ Tưởng và Dương Triều Sinh đã có một thỏa thuận đơn giản. Tình cảm có thể từ từ vun đắp, nhưng nếu thật sự không yêu được thì cũng không ép buộc. Chỉ đơn thuần là sống chung cho qua ngày, nếu sau này có gặp được người mình thích thì ly hôn cũng không muộn.
Dương Triều Sinh đồng ý, hai người bắt đầu cuộc sống tương kính như tân trên WeChat...
Dương Triều Sinh: [Lúc về đến nhà, phiền cậu giúp tôi lấy một phần thịt heo ra rã đông nhé? Tối tôi làm món thịt heo xào ớt xanh. Làm phiền cậu rồi.]
Kỷ Tưởng: [Ok, tôi lấy rồi.]
Dương Triều Sinh: [Cảm ơn.]
Kỷ Tưởng: [Không có gì.]
Kỷ Tưởng: [Ông xã chào anh, lúc về nhà tiện thì mua giúp tôi một phần lương bì tô lớn nhé?]
Dương Triều Sinh: [Đã nhận được tin. Có cần thêm một phần xuân bính không?]
Kỷ Tưởng: [Có ạ, cảm ơn.]
Dương Triều Sinh: [Mua được rồi, không có gì.]
Dương Triều Sinh tự biết mình cứng nhắc và tẻ nhạt, Kỷ Tưởng kết hôn với anh chẳng qua cũng chỉ vì đúng thời điểm mà thôi.
Anh sợ rằng sẽ có ngày Kỷ Tưởng gặp được người hài hước thú vị hơn mình, rồi lựa chọn ly hôn.
Nhưng anh thật sự không biết làm thế nào để vun đắp tình cảm với Kỷ Tưởng.
Anh nghe theo lời khuyên của bạn bè, nào là tặng hoa, tặng quà, tặng tiền, nhưng tất cả những gì nhận lại chỉ là lời "Cảm ơn." có chút xa cách của Kỷ Tưởng.
Dù Kỷ Tưởng có vẻ vui, Dương Triều Sinh vẫn không tránh khỏi cảm giác hơi hụt hẫng.
Bởi vì ánh mắt Kỷ Tưởng nhìn anh, chẳng khác nào ánh mắt dịu dàng cậu dành cho chú mèo con vô tư lự nuôi trong nhà.
Cho đến một ngày, anh phát hiện Kỷ Tưởng dường như đã gặp được người thương.
Trong ảnh chụp cùng người khác, Kỷ Tưởng cười rất tươi, rạng rỡ, còn có những cái ôm ngọt ngào, những lúc nũng nịu đòi hôn. Dương Triều Sinh biết mình nên thức thời mà rút lui.
Dù sao thì cũng đã từng có được một khoảng thời gian bên nhau, anh nên biết đủ rồi.
Dương Triều Sinh lấy ra đơn ly hôn đã ký sẵn, để lại phần lớn tài sản của mình cho Kỷ Tưởng, rồi không ngoảnh đầu lại, kéo chiếc vali nhỏ của mình đi vào màn mưa đêm.
Vừa gặp mặt người anh ruột xa cách đã lâu ở nước ngoài về, Kỷ Tưởng trở lại nhà, đối mặt với căn nhà trống trải lạnh lẽo, cậu hét lên thất thanh — "Ông xã to đùng của tôi đâu mất rồi?!"
"Ngay cả người vụng về nhất cũng sẽ cố gắng hết sức để dành cho người mình yêu nhất sự ưu ái duy nhất và vô tận."
.