"Xin lỗi, công ty có việc đột xuất nên tôi đến muộn."
Kỷ Tưởng đang diễn tập trong đầu lần thứ 101 chiêu thức mới "Làm sao để đuổi khéo đối tượng xem mắt.", thì đối phương mặc Âu phục chỉnh tề khoan thai đi tới, bước chân lại chẳng hề vội vã.
Cậu nheo mắt lại.
Rõ ràng đã đến muộn nửa tiếng, vậy mà trên mặt lại chẳng có lấy nửa điểm áy náy.
Nhưng cũng hay, có lý do dâng tận cửa để từ chối đối tượng xem mắt với gia đình rồi, không dùng thì phí.
"Anh là anh Triệu phải không ạ? Quan niệm về thời gian của tôi khá khắt khe, tôi không thích người không đúng giờ lắm." Kỷ Tưởng đặt cốc cà phê đã nguội trong tay xuống, nở một nụ cười vừa phải: "Nhưng vì phép lịch sự cho lần gặp đầu tiên, sau khi nhận được tin nhắn của anh tôi vẫn chọn đợi ở đây. Tôi nghĩ bây giờ..."
Triệu Viễn Trần khẽ gật đầu, lấy ra một cành hoa từ sau lưng.
Đúng vậy, một cành.
Thậm chí trông như thể tiện tay hái ven đường.
Kỷ Tưởng nhướng mày nhìn cành cây xơ xác với mấy chiếc lá xiêu vẹo kia.
Triệu Viễn Trần tự cho là thông minh mà ngắt lời cậu: "Tình huống đặc biệt thôi, chỉ lần này thôi. Hôm nay để cậu phải đợi tôi, thiệt thòi cho cậu rồi."
Kỷ Tưởng mấp máy môi, cậu đã ngồi lì ở quán cà phê cả buổi chiều để xem mắt hàng loạt theo danh sách của bố mẹ. Triệu Viễn Trần là người cuối cùng hôm nay, giờ cậu chỉ muốn mau chóng "dọn hàng", kết thúc cái cuối tuần khổ sở này.
Dù rằng nếu không có gì bất ngờ, cuối tuần sau lại tiếp tục có những buổi xem mắt chán ngán thế này.
Nhưng Triệu Viễn Trần không cho Kỷ Tưởng cơ hội, anh ta xua tay: "Hay là thế này, cho tôi một cơ hội chuộc lỗi được không? Tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé? Tôi biết gần đây có một quán lẩu cay Malatang Đông Bắc rất chuẩn vị, tôi mời cậu, thấy sao?"
Kỷ Tưởng cố nén bờ môi đang hơi giật giật, lịch sự đáp: "Tôi nghĩ chắc không cần thiết đâu ạ."
"Ây da, cũng không đắt lắm đâu, không cần nghĩ thay tôi tiết kiệm tiền. Cứ quyết định vậy nhé, chúng ta ngồi đây nghỉ một lát rồi qua đó." Triệu Viễn Trần mặc kệ ý muốn của Kỷ Tưởng, thấy cậu không đưa tay nhận cành hoa thì tiện thể đặt nó cạnh tay cậu, rồi cứ thế ngồi xuống đối diện, tự mình nói tiếp: "À phải rồi, cậu tên Kỷ Tưởng đúng không? Tôi gọi cậu là Tiểu Tưởng trước được không?"
"Chắc cậu ít nhiều cũng biết tình hình nhà tôi rồi nhỉ? Người giới thiệu cho cậu rất thân với mẹ tôi, biết rõ gốc gác nhà nhau, chắc cũng nói hết với cậu rồi. Thật lòng mà nói, lúc xem ảnh tôi đã rất ưng cậu rồi, còn tưởng cậu là Omega cơ... Nhưng tôi cũng không phải người phong kiến gì, là Omega thì tốt nhất, không phải thì cũng chẳng sao, dù sao Beta cũng sinh con được mà." Triệu Viễn Trần vừa nói vừa liếc xem thực đơn của quán cà phê: "Chậc, một cốc latte bình thường mà tận hai lăm tệ... Tiểu Tưởng gọi gì thế? Vanilla latte à? Đúng là, cứ thêm chút hương liệu vào là thành ba lăm tệ rồi."