Ông Xã Không Thân Cận Với Tôi, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 2

"Tôi nói cậu nghe này, mấy thứ này toàn lừa mấy người yếu đuối lại thích chạy theo mốt như Beta với Omega các cậu tiêu tiền thôi, đồ uống các loại vẫn nên uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe. Tôi thì thôi, không uống đâu. Phục vụ ơi, có nước nóng không? Phiền cô rót cho tôi một cốc."

Người phục vụ bị gọi đến một cách khó hiểu đã bưng ra cốc nước nóng lấy từ phòng nghỉ nhân viên, dù sao khách hàng có yêu cầu, đáp ứng được thì đều cố gắng đáp ứng.

Kỷ Tưởng ngồi bên im lặng đánh giá Triệu Viễn Trần, thầm nghĩ lại gặp phải một kẻ cực phẩm nữa rồi.

Rõ ràng trông không tệ, trang phục trên người cũng không rẻ tiền, sao mới nói vài câu đã tự hạ thấp giá trị thế nhỉ?

Bắt gặp ánh mắt của Kỷ Tưởng, Triệu Viễn Trần hỏi: "Sao thế? Nhìn tôi đắm đuối vậy?"

Kỷ Tưởng: "..."

Ai thèm nhìn anh đắm đuối chứ?

"Ồ phải rồi, còn vài chuyện nữa, trước khi chúng ta hẹn hò, tốt nhất nên nói rõ với cậu trước." Triệu Viễn Trần hài lòng đặt cốc nước nóng đã uống nửa xuống: "Sự nghiệp của tôi hiện tại khá ổn định, cũng đang trên đà phát triển. Nhà cửa xe cộ cậu không cần lo, tiền trả góp đợt đầu đều đã thanh toán rồi, nhà mua ở ngay vành đai 2, căn hộ rộng 184 mét vuông. Nếu sau khi kết hôn cậu chọn đi làm, thì tiền trả góp nhà hàng tháng cần cậu góp một ít. Cậu yên tâm, không chiếm phần lớn đâu, góp chút cho có là được rồi, tôi cũng không có cái lý nào bắt vợ một mình gánh vác cả, dù sao cũng là Beta mà."

"Nhưng nếu cậu thực sự không muốn, vẫn còn lựa chọn khác – ở nhà nội trợ. Việc này thực ra rất nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ cần quán xuyến việc nhà, trông con là được. Mẹ tôi thực ra rất dễ nói chuyện, cậu gặp rồi sẽ biết. Về con cái, cá nhân tôi khá thích trẻ con, mục tiêu lý tưởng là muốn có hai đứa, nhưng cụ thể chúng ta có thể bàn bạc thêm. Tuy nhiên, vì cậu là Beta, mẹ tôi nói rồi, con cháu nhà chúng tôi ít nhất phải có một Alpha, nên nếu lứa đầu cậu sinh ra Alpha, thì sau đó có muốn thêm con hay không cũng không sao cả. Beta không dễ thụ thai như Omega, chúng ta vẫn phải cố gắng nhiều hơn, đến lúc đó tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra xem sao, cậu thấy thế nào?"

Triệu Viễn Trần dường như hỏi rất nghiêm túc, nhưng Kỷ Tưởng không hề dao động, tiếp tục dùng thìa nhỏ khuấy cốc cà phê đã lạnh ngắt.

Mấy tuần xem mắt vừa qua, đủ loại người kỳ quái cậu đều đã gặp cả rồi. Ban đầu còn thấy mấy lời nhảm nhí này làm bẩn tai, giờ thì sớm đã luyện thành mình đồng da sắt.