Tác Giả: |
Trầm Nguyệt
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-02 22:28:03 |
Lượt Xem: |
819 |
Quản Lý: |
Trầm Nguyệt
|
Lâm Uyển Ca là một cô gái hiện đại bất ngờ xuyên vào quyển sách tiên hiệp đầy tình tiết máu chó, trở thành hồi nhỏ của vai ác có danh vọng cao nhất giới tu đạo.
Vai ác khi lớn kinh tài tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại. Vai ác khi còn nhỏ chỉ là một đứa bé gầy gò, bẩn thỉu, nằm co ro trong mùa đông khắc nghiệt, suýt chết đói.
Tu chân giới có hiểm họa khắp nơi, vì để sinh tồn mà Lâm Uyển Ca đành phát huy tất cả khả năng từ diễn vai ngoan hiền đến giả vờ yếu đuối. Nàng từng sống trong cùng một thân thể với một thiếu niên xuất thân cao quý Thẩm Dạ Uyên. Hai người từ lúc đầu ghét bỏ lẫn nhau cho tới sau này đồng sinh cộng tử. Dựa vào hãm hại lừa gạt để sống sót.
Sau này khi ràng buộc giữa hai người bị cởi bỏ, Lâm Uyển Ca quay đi không chút do dự, Thẩm Dạ Uyên cũng im lặng không níu kéo. Mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc.
Chỉ là khi Lâm Uyển Ca tử vong, linh hồn tan biến, nàng nghĩ mình sẽ trở lại thế giới ban đầu. Không ngờ lại sống lại trong một tông môn nhỏ, nhập vào thân xác của một nhân vật phụ độc ác, có kết cục thê thảm ở trong sách?
Bởi vì nhân vật phụ này cực kỳ yêu vai ác nên đã dùng thủ đoạn để gả cho vai ác.
Chỉ là vai ác bề ngoài ôn hòa như ngọc, nhưng thực chất lạnh lùng âm ngoan, xưa nay chỉ để tâm đến nữ chính.
Khi nhân vật phụ sắp chết bệnh ở trên giường thì người phu quân vai ác kia vẫn lạnh nhạt ngồi giữa viện đánh đàn.
Lâm Uyển Ca thiếu chút nữa sặc nước: “Tốt lắm, Thẩm Dạ Uyên. Sớm biết huynh là tra nam như vậy thì năm xưa ta đã nên trói huynh ở hẻm Hắc Thủy không cho uống nước rồi.”
*
Thẩm Dạ Uyên từng rơi xuống vực sâu, từng quỳ gối xin tha, từng sống chẳng khác gì loài vật chỉ để cầu một con đường sống.
Bộ dáng như vậy lại bị một người nhìn thấy hết.
Lúc còn niên thiếu mẫn cảm lại kiêu ngạo, bởi vì quan điểm khác biệt nên bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần. Hắn từng nhiều lần thề ở trong lòng là sẽ gϊếŧ chết nàng.
Thế nhưng khi nàng thật sự biến mất, hắn lại lặng lẽ ngồi một mình trên Nam Sơn phong rất lâu. Chỉ đến khi hoa mai rơi hết, tuyết tan thành nước thì hắn mới cầm kiếm, lặng lẽ rời đi. Từ đó không còn ai biết tới Thẩm Dạ Uyên hèn mọn như con kiến tại hẻm Hắc Thủy nữa.
Chỉ còn lại thiếu niên thiên tài lạnh lùng không thể với tới Thẩm Huyền của Vong Tình Tông.
.