Năm đầu Xuân Hòa.
Thủ tịch đệ tử Vong Tình Tông là Thẩm Huyền lấy thân dụ địch, xâm nhập Ma Vực, phá hủy Hồng Liên chi tháp, thiêu trụi Thập Phương Thành, tiêu diệt đại yêu Hoài Minh Tử làm chấn động toàn tu giới.
Cũng trong năm đó, Thẩm Huyền bế quan trên đỉnh Nam Sơn, suốt trăm năm không lộ diện. Không ai biết lý do vì sao.
...
Lâm Uyển Ca cảm thấy đầu óc hỗn loạn, như có ai dùng dùi nhọn xoáy mạnh vào bên trong óc khiến cho nàng đau đớn đến mức không chịu nổi.
Bên cạnh vang lên giọng nói đầy phẫn nộ và thất vọng.
“Sao con lại tiện thế hả. Con thật sự nghĩ rằng hy sinh tất cả vì người ta thì người ta sẽ yêu con sao? Ai cho con cái gan đó, dám tự ý xông vào Linh Phố, trộm La Lâm Hoa của tông môn để mang đi chữa kinh mạch cho một tên nam nhân không rõ lai lịch hả? Con, con...” Người kia tức đến mức nghẹn lời, cuối cùng giận dữ hét lên: “Ngu ngốc. Ngu đến không thể cứu nổi.”
La Lâm Hoa? Thứ đó là gì? Chẳng phải nàng đã chết trong trận chiến ở Thập Phương Thành rồi sao?
Lâm Uyển Ca cố gắng mở mắt, chỉ thấy trong phòng có không ít người. Phía trước là một phụ nhân ăn mặc hoa lệ, đôi mắt đỏ hoe, liên tục lau nước mắt bằng tay áo. Bên cạnh bà là hai a hoàn đỡ lấy, đứng bên cạnh một cách dè dặt. Ánh sáng trong phòng rất tối, có lẽ lúc này đã là ban đêm.
Lâm Uyển Ca quay đầu phát hiện đối diện là một bàn thờ Phật, trên bàn thờ đỏ chót là vô số bài vị được lập thành hàng.
Phụ nhân kia vừa khóc vừa nức nở cầu xin: “Gia chủ, Yến Ca đã biết sai rồi, lần này xin ông tha cho nó một lần đi.”
Người nam nhân trung niên kia tức giận đến run người: “Tha cho nó à? Ta tha cho nó thì ai tha cho ta đây! La Lâm Hoa là thánh vật tông môn định dâng lên cho Vong Tình tông trong đại hội Thanh Vân sắp tới, giờ không còn nữa thì ta biết ăn nói thế nào với tông chủ đây hả?”
Phụ nhân kia nghẹn ngào như thể sắp đứt từng hơi thở: “Gia chủ…”
Người nam nhân trung niên liếc bà một cái sắc lạnh: “Câm miệng. Tất cả là tại bà dạy ra cái loại con như vậy! Đêm nay bắt nó quỳ ở từ đường một đêm cho ta, mai theo ta đến trước mặt tông chủ nhận lỗi.”
Sắc mặt phụ nhân kia tái nhợt: “Quỳ một đêm ư? Tuyệt đối không được, gia chủ, Uyển Ca có sức khỏe yếu, làm sao có thể chịu nổi chứ?”
Người nam nhân hất tay áo lạnh giọng nói: “Người đâu, đưa phu nhân về phòng cho ta.”
Sau đó là một tràng hỗn loạn: nha hoàn khuyên can, người phụ nhân khóc lóc, cả gian phòng vang lên âm thanh như trăm con vịt kêu loạn. Đợi tất cả đã rời đi, cuối cùng Lâm Uyển Ca mới thấy được chút yên tĩnh. Nàng khẽ thở dài một hơi, ngón tay tê dại khẽ động đậy.
La Lâm Hoa…
Sao nghe lại quen đến thế?
Ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu nàng: “Hồi Xuân Phái… La Lâm Hoa… Đại Hội Thanh Vân…”
Đầu óc đột nhiên đau nhói, sắc mặt Lâm Uyển Ca trắng bệch quỳ rạp xuống đất, chống tay không ngừng thở gấp.
Ký ức như một con đê vừa bị vỡ tung. Những hình ảnh mơ hồ ào ạt tràn về, tất cả ký ức bị nàng hoàn toàn lãng quên trong thế giới thực tại dần quay lại.
Nghỉ hè, Tình Yểm, máy bay...