Lý Tam Lang lập tức buông chén trà xuống bàn, mặt mày đỏ bừng vội đứng lên đáp lễ.
Vừa thấy Tạ Hòe Ngọc hắn liền biết mình đoán sai rồi.
Người này trông rất tuấn tú, khí chất còn trông cao quý hơn đám con em nhà giàu hắn từng gặp trên huyện, vừa gặp đã biết không phải người bình thường.
So sánh như vậy, Lý Tam Lang lại thấy hổ thẹn không dám ngẩng đầu lên, lại hối hận mình chưa hỏi kĩ đã tới đây làm trò cười.
Nghĩ đến việc suýt chút nữa bị Bạch Thử làm hại, Lý Tam Lang tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ai ngờ cậu ta đã lưu manh thì chớ, lại còn to gan dám mơ ước đến quý công tử, cũng không nhìn thử thân phận mình là ai!
"Vị Lý tú tài này, xin hỏi ngươi tới đây là có chuyện gì?” Tạ Hòe Ngọc mỉm cười ngồi xuống, chậm rãi nhấp ngụm trà.
“Ta… Ta ta…” Lý Tam Lang ấp úng, nuốt lại lý do thoái thác mới nghĩ ra hồi nãy vào bụng.
Hiện giờ hắn không dám nói là bản thân hạ mình đi kết giao với gia chủ, chỉ đành lôi Bạch Thử ra nói: “Vừa nãy ta đi trên đường tới đây thì thấy có tên vô lại trong thôn qua đây nịnh bợ, thế là ta cố ý đến nhắc nhở miễn cho ngài bị tên kia lừa làm tổn hại danh tiết.”
“To gan!” Tiểu Thụ vừa nghe xong liền mở miệng nói: “Thiếu gia nhà bọn ta nào có kết giao với mấy tên vô lại, người đừng có nói bậy!”
Tạ Hòe Ngọc cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Y nghe nói có tú tài tới thăm, tuy hoài nghi hắn tới đây nịnh bợ nhưng vẫn kiên nhẫn ra ngoài gặp mặt. Không ngờ đối phương vừa mở lời đã đi cáo trạng, còn một câu tiện nhân một bên diễn vẻ như oán phụ khiến y rất khó chịu.
Sống ở Tạ gia lâu rồi y cũng quen nhìn đám nữ nhân cứ đấu đá qua lại, đối với mấy chuyện liên quan giống vậy thì rất phiền chán, thế là y cũng không khách sáo nữa: “Người đến thăm nhà ta đều là người trong thôn, làm sao có kẻ vô lại vào? Sợ là vị tú tài này nhìn nhầm rồi. Uống xong ly trà này cũng mời ngươi về cho.”
Lời nào của Tạ Hòe Ngọc cũng có ý muốn tiễn khách, nhưng Lý Tam Lang lớn lên trong thôn, đầu óc cũng chẳng được thông minh nên không nghe ra được ẩn ý.
Vừa thấy Tạ Hòe Ngọc không tin mình thế là hắn liền cãi cọ: “Kẻ ta nói là Bạch Thử, chính mà ca nhi đến nhà ngài tặng bút hồi nãy. Cậu ta không phải hạng người tốt gì nên ngài đừng để bị lừa.”
“Bút gì?” Nghe thấy tên Bạch Thuật, Tạ Hòe Ngọc hơi ngẩn người.
Y nhìn về phía Tiểu Thụ thì thấy hắn ấp úng nói: “Mới vừa nãy ca nhi đó đưa bút cho người canh cổng, tiểu nhân thấy nó còn không bằng đồ cho hạ nhân dùng nên đã bỏ nó vào phòng chứa đồ.”
“Mang lên ta xem!” Tạ Hòe Ngọc trừng mắt nhìn Tiểu Thụ một cái, nhấn mạnh: “Lần sau phàm là đồ y đưa tới, ngươi phải nói cho ta biết chứ không được tự ý quyết định, đã rõ chưa?”
Tiểu Thụ bị mắng cho một trận thì mặt xám mày tro đi vào phòng tạp vật tìm cây bút mà Bạch Thuật đưa tới.
Cán bút chỉ là trúc tía bình thường với ngòi bút lông dê, ngoài tiệm chỉ bán mười mấy văn tiền một cây, cũng chẳng biết có gì đẹp. Ngày thường thiếu già chỉ dùng bút lông sói của Liêu Đông để viết chữ nhỏ.
Tiểu thụ cầm cây bút trở lại thì thấy thiếu gia đang mỉm cười nói chuyện với Lý tú tài.
Vừa nãy khi Tiểu Thụ rời đi, Tạ Hòe Ngọc thuận miệng khen Lý Tam Lang vài câu.
Lý Tam Lang được khen thì mừng rỡ không phân biệt nỗi nam bắc, còn tưởng đối phương thật lòng thưởng thức tài năng của hắn thật. Sau mấy lời khách sáo, Tạ Hòe Ngọc hỏi cái gì thì hắn liền trả lời cái đó, thiếu điều đem cả mười tám đời tổ tông dòng họ ra nói hết.
Tạ Hòe Ngọc hỏi hắn một ít vấn đề liên quan đến học vấn, nhưng hỏi nhiều nhất thì lại quay chung quanh Bạch Thuật.
“Không biết ngươi với Bạch Thuật có quan hệ gì? Sao ngươi lại mắng y vô lại?” Tạ Hòe Ngọc hỏi.
“Nói tới đây thì thẹn quá, người đính hôn hiện tại của ta là em họ của Bạch Thử.” Lý Tam Lang nói: “Bạch Thử năm này qua tháng nọ ở nhờ nhà em họ, ăn cũng nhà em ấy rồi còn không biết cảm ơn, thường xuyên bắt nạt anh em trong nhà, tâm tư của cậu ta rất ác độc.”
“Thì ra là vậy…” Tạ Hòe Ngọc nhướng nhướng mày, tựa như đang đồng tình mà gật đầu hỏi: “Phải rồi, sao ngươi biết Bạch Thuật đến đây tặng bút?”
“Này… Có hơi nhục nhã… Ta thật sự nói không ra…” Lý Tam Lang mặt mày đỏ rần.
“Không sao, chuyện này có gì mà không thể nói.” Tạ Hòe Ngọc cười như tắm mình trong gió xuân: “Ngươi ngồi đoan chính như vậy thì sợ gì người khác nói."
----------
Chào các đồng chí 👋
Sắp tới trường em tui có cuộc thi, nhờ các bạn đẩy like cho con bé được hongg, xin các bạn một like nhé 🙏🙏🙏
https://fb.watch/wPQYjtwRbj/?mibextid=xkVqcJ