Bạch Thuật liếc nhìn lão, cậu cũng không nói gì mà đi đến quán bên cạnh mua một chén mì trứng.
Tô mì rẻ nhất ở quán này là mì Dương Xuân, một văn tiền một tô, là loại bán chạy nhất.
Loại hai văn thì kèm rau và mấy lát dưa muối, loại ba văn tiền là mì trứng, đắt nhất là mì thịt thái sợi nhưng không còn nhiều, mới sáng sớm đã bị mua hết.
“Một chén mì trứng.” Chủ quán lớn tiếng rao lời, đem mì nhúng qua nước lèo rồi đập một quả trứng vào.
“Từ từ…” Bạch Thuật đột nhiên nói.
“Sao vậy tiểu ca nhi?” Mặt chủ quán hơi đờ ra: “Đã bỏ vào nồi rồi, không thể đổi lại được.”
Ông sợ Bạch Thuật hối hận vì trứng đắt, nhưng đã làm rồi mà cậu lại bảo không cần nữa thì mệt toi.
Lão bán hoành thánh thấy vậy thì cười ha hả, vui sướиɠ khi người gặp họa mà nói rằng: “Đối với cái thứ quỷ nghèo này thì phải bắt trả tiền trước rồi mới làm, đợi cho người ăn no rồi quỵt nợ thì ông biết đi đòi ai?”
“Quả trứng này tôi vẫn muốn, nhưng ông đập thêm một quả với bỏ thêm chút rau nữa nhé. Ông xem thử là bao nhiêu tiền?” Bạch Thuật nói xong, sắc mặt của lão bán hoành thánh liền đỏ bừng xấu hổ.
Còn ông chủ bán mì thì hớn hở, cười tủm tỉm nói với Bạch Thuật: “Hai quả trứng gà thì ta chỉ lấy năm văn, rau thì không đáng gì, coi như tặng ngươi đấy.” Nói rồi ông lại đập thêm một quả trứng, còn rửa sạch rau bỏ vào nồi.
Chốc lát sau, chủ quán vớt mì và nước lèo vào chén, bỏ hai quả trứng và rau ở trên.
Bạch Thuật trả năm văn tiền sau đó ngồi lên bàn ăn.
Quán mì nào ăn cũng nhạt y như nhau nhưng Bạch Thuật vẫn ăn rất ngon miệng, đối với thân thể hiện tại của cậu thì nó không khác gì đồ ăn của thần tiên.
Sau khi ăn xong Bạch Thuật cũng mặc kệ lão hoành thánh, cậu bỏ chén xuống bàn rồi rời đi.
Chỉ còn lại ông chủ quán mì mỉm cười nói: “Lão Khương, lần này ngươi nhìn lầm rồi, chắc hôm qua ca nhi này kiếm lời được rồi đấy, ta thấy y không cao ngạo cũng không nóng nảy, sau này ắt sẽ thành người không tầm thường.”
.
Trở về thôn Bạch Đường, chuyện đầu tiên cậu muốn làm là tặng bút lông cho Tạ Hòe Ngọc.
Nhưng hôm nay cậu còn hơi bận vụ chuẩn bị cá để bán cho ngày mai nên không vào cửa, chỉ tùy tiện tìm một người hầu đưa dùm bút lông.
Sau khi Bạch Thuật rời đi, Lý Tam Lang chui ra từ sau thân cây. Hắn nhìn cửa lớn nhà họ Tạ rồi đi đến bái phỏng.
Một tháng này hắn không quay về thôn, cũng không biết thân phận của gia chủ nhà này.
Tuy đây là thôn trang lớn nhưng hầu như không có người ở.
Dù bây giờ ở đây đã có gia chủ nhưng hắn chỉ nghĩ là người nào đó trong thôn giàu lên nên tới ở.
Có thể mua được thôn trang lớn như vậy thì chắc chắn người này rất có tiền, chẳng trách Bạch Thuật lại trăm phương nghìn kế tới đây nịnh bợ.
Dù có tiền thì chẳng qua là mấy kẻ chân đất thất học. Một tú tài như hắn còn phải tự mình tới cửa bái phỏng, đúng là hạ mình kết giao với người ta.
Lý Tam Lang nghĩ vậy, hắn đi tới gõ cửa Tạ gia.
Nghe nói hắn là tú tài trong thôn, người hầu liền đi tới nhà chính thông báo, lát sau liền có người dẫn hắn vào sân đi tới đại sảnh.
Lý Tam Lang ngồi chờ chốc lát, nha hoàn đi đến pha trà tiếp đãi.
Nha hoàn này đi theo từ Tạ phủ tới, mặt mũi cũng chỉ thanh tú ưa nhìn nhưng so với các cô gái trong thôn thì cũng tính là xinh đẹp, thế là Lý Tam Lang cứ nhìn chăm chăm.
Chờ nha hoàn đi rồi, Lý Tam Lang mới thưởng thức cách bài trí của nhà họ Tạ, hắn nhìn mà hai cặp mắt hâm mộ đến nỗi hiện lên tơ máu.
Bàn ghế đãi khách ấy thế mà lại là gỗ đàn đắt đỏ.
Thật ra nhà cũ Tạ gia đã lâu rồi không có người ở, cách bài trí cũng rất đơn giản.
Tạ phủ ở kinh thành, bộ bàn ghế đều lấy hoa cúc lê chế thành, mặt trên còn điêu khắc đủ loại hoa văn. Cũng chỉ có nơi này mới dùng gỗ đàn, cũng không có gì đáng để ý.
Nhưng trong mắt Lý Tam Lang, bộ bàn ghế này cũng thuộc dạng thượng hạng. Dù sao hắn học ở huyện thành thấy nhiều nhất là gỗ bình thường, nhìn gia chủ nhà này đúng là kẻ có tiền.
Một lát sau, Tạ Hòe Ngọc mặc y phục màu xanh thẳm đi đến, Tiểu Thụ đi theo sau đánh giá Lý Tam Lang.