Sau khi xuống máy bay thì đã đến rạng sáng, Thái Hộc có việc nên cũng không đến đón hắn, nghe nói đã phái trợ lý đến, trợ lý mới tuyển được, nhưng Phó Tử Trảm chờ mãi chờ mãi cũng không nhìn thấy trợ lý mới.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry……”
Đây đã là lần thứ ba.
Phó Tử Trảm mặt không cảm xúc mà cúp máy.
Xem ra trợ lý này rất không tồi, ít nhất lá gan rất to, ngày đầu tiên đã dám đến trễ, còn tắt máy.
Hắn lại gọi cho Thái Hộc, kết quả…
Không ai bắt máy.
Phó Tử Trảm đứng ở trên đường không có một bóng người, nhìn xe cộ qua lại rộn ràng nhốn nháo.
Nói như thế nào nhỉ, thì là…
Tự dưng có hơi thảm là thế lào! Cuộc sống về hưu của hắn không nên như thế này!
Không phải nên là quản gia phân phó tài xế đón đưa sao?
Được rồi, bây giờ hắn không có biệt thự lớn, cũng không có quản gia chuyên nghiệp làm hết phận sự, hắn chỉ có một hệ thống có ý đồ cười nhạo hắn.
Đương nhiên, chỉ là ý đồ.
Dù sao kết cục hiện tại của hắn cũng có liên quan trực tiếp đến hệ thống xui xẻo nào đó, lúc này mà còn bỏ đá xuống giếng, hắn sẽ làm cho hệ thống nào đó trải nghiệm một chút cái gì gọi là thủ đoạn độc ác trộn gỏi linh kiện!
Phó Tử Trảm đeo khẩu trang và đội mũ lên, vẫy một chiếc xe taxi.
Sau đó……
Mới đi được một phần ba đoạn đường, xe hỏng rồi.
Hắn xuống xe trong ánh mắt xin lỗi của tài xế.
Phó Tử Trảm rất là khó hiểu: “???”
Hôm nay sao thủy nghịch hành? Hay là lúc hắn ra ngoài không cẩn thận đυ.ng vào sao chổi?
Tháng 9 ở thành phố Viễn Hoá, nhiệt độ không khí buổi tối vẫn rất cao, nơi này phồn hoa hơn sân bay một chút, nhưng người qua lại trên đường cũng không được coi là nhiều, chỉ có tốp năm tốp ba người làm công ban đêm còn đang bận rộn hoặc là chỉ là cú đêm.
Vốn dĩ hắn muốn đi qua khu vực này để đến khu phong cảnh vùng ngoại thành.
Phó Tử Trảm đứng ở ven đường, đã mười phút trôi qua, ngay cả xe taxi đi ngang qua cũng không có.
Chỉ có một vài chiếc ô tô riêng để lại khói xe, vô tình vỗ vào trên mặt hắn.
“……”
Âm thanh máy móc vang lên: “Hôm nay lúc anh ra ngoài có mắng ông trời à?”
Trong giọng nói của Phó Tử Trảm không mang theo cảm xúc gì, có điều trông hơi giống sống không còn gì luyến tiếc: “Mi có nghe ta mắng không?”
Chẳng Ra Gì Cả trả lời: “Vậy thì cũng không có.”
“Bây giờ mắng chắc vẫn kịp.” Phó Tử Trảm nói như thế.
Chẳng Ra Gì Cả chân thành kiến nghị: “Đừng, lỡ mà thảm hại hơn thì sao?”
“A ~”
Còn có thể thảm như thế nào chứ!
Trên thực tế, thật đúng là có thể!
Bởi vì bất tri bất giác…
Trời mưa rồi.
“……”
“Đậu!!!”, Một minh tinh đứng bên đường nói tên một loại thực vật!
Hắn thật sự yêu loại thực vật này đến mức sâu sắc.
Cũng may mưa không lớn lắm, chỉ là mưa phùn dai dẳng, bốn bỏ năm lên chính là không có mưa.
Đương nhiên mưa nhỏ là tốt, như vậy loại thực vật kia sẽ không bị nhắc tới nữa, mỗi ngày bị vô số người nhắc tới, nó cũng mệt lắm.
Phó Tử Trảm đội cơn mưa phùn, đi về phía một con phố khác, có lẽ con phố này không hợp bát tự với hắn.
Quả nhiên, khi đến một một con phố, không đến vài phút, hắn đã thấy có một chiếc xe trống đi thẳng đến, tấm biển đỏ trên xe quả thực chính là tượng trưng cho hy vọng.
Hắn vội vàng giơ tay, thậm chí đi về phía chiếc xe vài bước. Ngay khi hắn vừa mới bước được một bước, phía sau đột nhiên có tiếng thét chói tai phát ra, trong âm thanh ấy dường như mức độ hoảng sợ đã lan đến linh hồn.
Hắn quay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch, trong tay cầm một cây dao, đối diện người đàn ông là một cô gái ôm bụng, một người khác hình như là bị doạ ngẩn ra, thờ thẫn.
Mắt thấy dao thứ hai sắp rơi xuống rồi, Phó Tử Trảm không chút suy nghĩ đã chạy qua, tay móc trong ba lô, lấy ra một cái roi dài.
Roi được dùng sức vung xuyên qua không khí, vòng lấy cánh tay tên đàn ông, phát ra “bốp” một tiếng, rất là sắc bén.
Trong mắt Phó Tử Trảm hiện lên sự lạnh lẽo, kéo mạnh roi trên tay, đầu bên kia…
Tên đàn ông cao lớn thô kệch bỗng dưng rời khỏi mặt đất, bay lên trời, bị ném ra xa ba bốn mét, thân thể nặng trịch rơi xuống đất phát ra tiếng động không nhỏ, còn làm một đống bụi bay lên.
Đồng thời vang lên ngay lúc đó chính là tiếng kinh hô của quần chúng vây xem xung quanh.
……
Hơn mười phút sau, Phó Tử Trảm ngồi lên xe cảnh sát.
Đôi mắt trong sáng xinh đẹp kia như là sao trời bị mây đen giăng kín, mất đi ánh sáng.
Trong thức hải, dường như một người một hệ thống đã nhìn nhau một cái, tâm hữu linh tê thổi qua một chuỗi dấu ba chấm.
Chẳng Ra Gì Cả: “……”
Phó Tử Trảm: “……”
“Đậu má!!!”
Loại thực vật còn to hơn loại thực vật vừa nãy nữa.
Quả nhiên đời người nơi nào cũng là kinh hỉ, kinh hỉ đến mức hắn muốn mắng má!
Lúc này, một cảnh sát nhỏ trẻ tuổi vào xe, ngồi ở bên cạnh hắn: “Bên đồng nghiệp của tôi báo lại là tạm thời người bị hại không có nguy hiểm gì đến tính mạng, anh rất giỏi đó anh zai à, đáng giá khen ngợi! Một lát nữa đến đồn cảnh sát ghi khẩu cung là được.”
Phó Tử Trảm gật đầu, làm việc phối hợp cảnh sát nhân dân, là nghĩa vụ của hắn.
Có thể nói là giác ngộ rất cao.
Nơi này cách đồn cảnh sát cũng không xa, không thì người ta cũng không có khả năng đến nhanh như vậy.
Một lát sau, Phó Tử Trảm đã được đưa đến đồn cảnh sát, hơn nửa đêm rồi nên chỉ có người trực ca.
Hình như cũng không chỉ có người trực ca, có một người qua đường có vẻ rất nôn nóng, có lẽ là đến báo án.
Phó Tử Trảm nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi, có lẽ cũng là một người hôm nay bị ông trời trêu đùa.
Đời người luôn có một vài thời điểm như vậy, uống nước lạnh cũng bị nghẹn, xui xẻo đến mức hoài nghi bản thân mình quật phần mộ tổ tiên của ông trời lên.
Nhưng thế thì sao chứ, một ngày xui xẻo sẽ luôn đi qua.
Chờ mây đen tan đi, bầu trời sẽ biến thành màu xanh biếc.
Phó-bậc thầy triết học online.
----------------------------------------------------
Mọi người hãy bỏ phiếu bình chọn cho truyện nhé! 😘