Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 35.1

Yên tĩnh trong một góc, Phó Tử Trảm lại dựa vào chiếc ghế dùng để nghỉ ngơi, mí mắt vốn vì buồn ngủ đến mức sắp sụp xuống, lúc này đã không còn xu thế muốn đánh nhau.

Hắn trợn tròn mắt nhìn nhân viên công tác bận rộn xung quanh, qua lâu như vậy rồi mà cảnh tiếp theo còn chưa đến lượt hắn.

Đôi mắt đen nhánh kia không có tiêu cự, biến thành trạng thái nhìn xa xăm, trong đầu còn đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy.

Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, hắn thật sự chưa từng thấy kiểu bái sư như thế, lúc vị tiểu đồ đệ kia đi còn yêu cầu thêm phương thức liên hệ, giống như là muốn qua lại lâu dài vậy.

Có khi thật sự là thế giới rộng lớn, có người tự quen thuộc đến mức có thể đơn phương định nghĩa một mối quan hệ.

Trên chiếc ghế vừa mới trống bỗng nhiên có thêm một cái mông, không biết Tô Phi Vũ ngồi lại đây lúc nào, cậu ta quơ quơ bàn tay ở trước mặt Phó Tử Trảm: “Nghĩ cái gì vậy anh Phó, gọi anh mà chẳng nghe gì cả.”

Mặt Phó Tử Trảm lộ vẻ trầm tư, diễn xuất như ông cụ: “Đang nghiền ngẫm sự huyền bí của vũ trụ, chân lý cuộc đời cùng với… tính đa dạng của giống loài!”

“Hở?”

“Thế ngẫm ra được cái gì không? Anh định đổi ngành sang khoa học thiên văn à? Vậy không được đâu, anh là người phải phát triển ở giới giải trí!”

Cánh tay có hơi tê, Phó Tử Trảm chậm rãi xoa xoa: “Thế thì không đâu, tôi định đi học một khóa tâm lý học hành vi.”

“Hả?”

Tô Phi Vũ vuốt đầu, rất là mơ màng, cậu ta và anh Phó nhà cậu ta chỉ hơn kém nhau không đến ba tuổi mà, sao lại khác nhau nhiều vậy.

Là tư duy của cậu ta quá trẻ? Hay là quá già nhỉ?

Phó Tử Trảm cũng không giải thích, nghiêng đầu hỏi: “Tìm tôi có việc?”

Con người vừa nãy còn mơ màng, lập tức đổi mặt, đổi thành… mặt hóng hớt, cậu ta di chuyển ghế nhỏ để sát gần vào Phó Tử Trảm một chút.

Một màn này có hơn quen thuộc, Phó Tử Trảm đưa ra đáp án trước: “Lại xem em trai cậu à?”

Động tác dịch ghế của Tô Phi Vũ khựng lại, “Không phải!”

Sau đó lại sát vào nhỏ giọng, giống như là ăn trộm: “Anh Phó, anh có quen với Lăng Tuấn à?”

Giọng của Phó Tử Trảm không nhanh không chậm: “Tôi cũng vừa mới biết được là tôi có quen.”

“Lúc trước anh không biết cậu ấy sao?”

“Cậu ấy nổi lắm à?” Nghe có vẻ như cậu bạn học này có biết tiểu đồ đệ.

Trông Tô Phi Vũ có hơi không thể tưởng tượng nổi: “Anh thật sự không biết à? Lăng Tuấn chính là cậu út nhà họ Lăng đó, anh biết nhà họ Lăng không? Siêu siêu có tiền! Lăng lão gia tử già rồi còn có con, sắp 50 mới có Lăng Tuấn, chiều đến mức trên trời dưới đất chỉ có mình cậu ấy, chính là kiểu muốn ngôi sao muốn ánh trăng cũng đều được hết ấy, trên Lăng Tuấn còn có một cậu cả Lăng Kha, chính là người đang chèo lái tập đoàn Kha Tuấn hiện tại, cũng là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim này của chúng ta.”

Lông mày Phó Tử Trảm khẽ nhúc nhích, thì ra là kẻ có tiền à!

Chẳng trách có thể bái bảy sư phụ, nếu mỗi lễ bái sư đều giống như hắn vậy, đúng thật là phải có không ít tiền mới được!

Âm thanh tám chuyện còn chưa ngừng: “A đúng rồi! Chuyện nổi tiếng nhất của cậu út nhà họ Lăng cũng không phải gia cảnh nhà cậu ấy, cậu ấy đã bái đủ các kiểu sư phụ tùm lum tùm la, người như thế nào rồi các ngành các nghề nào cũng có, nghe nói chỉ cần có điểm mà cậu ấy thưởng thức, cậu ấy sẽ bắt đầu ngàn dặm bái sư! Hơn nữa con người cậu ta còn cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ, anh có thể lên Weibo của cậu ấy mà xem, cách một thời gian là có một phong cách khác, cái gì cũng có hết!”

Phó Tử Trảm gật gật đầu, ý bảo mình có nghe vào tai: “Ồ~ như thế à.”

“Vậy anh Phó quen biết với cậu ấy như thế nào? Vừa nãy cậu ấy đến đây tìm một vòng, sau đó liền đi thẳng đến chỗ anh, rất nhiều người đều đang đoán có phải hai người đã quen biết từ trước hay không?”

Phó Tử Trảm lấy điện thoại ra tìm kiếm acc Weibo có phong cách kỳ lạ kia, ngoài miệng thì trò chuyện câu được câu không: “Ồ, tôi chính là một trong các sư phụ tùm lum tùm la của cậu ấy!”

“……”

“Thật hả?”

“Cam đoan không giả!”

“Vậy cậu ấy theo anh học cái gì thế? Làm thế nào để nuôi được thú cưng xinh đẹp nghe lời sao? Em cũng muốn học! Anh cũng nhận em nữa nhé! Dạy mấy đứa mà không phải dạy! Em trai em còn ở nhà chờ nữa.”

Đề tài lại lập tức về đến thời điểm cậu ta mới đến, đáp án của Phó Tử Trảm vẫn giống nhau: “Không phải, đã nói là thiên cơ không thể tiết lộ, tự cậu ngộ đi!”

Không có được kỹ năng nên trông Tô Phi Vũ có hơi thất vọng, muốn nói thêm gì đó mà lại thôi.

Nhưng người nghe cậu ta nói đã bị kêu đi rồi, đi quay phim rồi.

Phó Tử Trảm quay cảnh hôm nay xong, trực tiếp xin đạo diễn Nhan nghỉ về nhà.

Ngày mai phải đi ghi hình 《 cơm no áo ấm 》 tập ba, hơn nữa những cảnh hắn diễn ở Hoành Điếm đã gần như không còn.

Qua mấy ngày nữa chờ đoàn phim bắt đầu quay ngoại cảnh, hắn có thể trực tiếp đến nơi đó.

Ghi hình tập thứ ba cũng là ở nước ngoài, kéo dài phương thức của tập hai, ekip chương trình vẫn không làm người như thường.

Cũng may Kỳ Hạo Diễm tranh đua, tìm được không ít thứ có thể ăn được, lại lần nữa nghiệm chứng câu ngạn ngữ người ngốc có phúc của người ngốc.

Mà hắn…

Có hệ thống ở bên người cũng đừng trông cậy vào việc có phúc của người ngốc.

Mỗi lần đến lúc này Chẳng Ra Gì Cả đều sẽ rầm rì kháng nghị, còn không phải là tám lạng nửa cân.

Chó chê mèo lắm lông mà thôi, hừ!

Ghi hình chương trình giải trí cũng coi như là cho kiếp sống cơm hộp của hắn một thời gian nghỉ, fans xem phát sóng trực tiếp thấy nghiện, hắn ăn cũng đã ghiền.

Bởi vì khoảng cách có hơi xa, lúc bay về thì đã là buổi tối ngày thứ năm.

Phó Tử Trảm không theo phần lớn người bay trở về Kinh Thị, mà một mình bước lên máy bay đến thành phố Viễn Hoá.