Khi Vai Ác Xuyên Thành Nữ Chủ Ngược Văn

Chương 5

Từ nhỏ đến lớn, những người thích Ngụy Tu nhiều không đếm xuể. Cậu đương nhiên biết Bạch Diệc cũng thích mình.

Từ rất lâu trước đây, những bức thư tình nặc danh đã không ngừng xuất hiện. Có lần vô tình nhìn thấy nét chữ trên bảng thông báo của trường, cậu đã sớm nhận ra đó là của cô.

Nhưng điều khiến Ngụy Tu bất ngờ là, trước đây ngay cả khi gửi thư tình cô còn không dám ký tên, vậy mà bây giờ lại táo bạo trực tiếp hỏi thẳng như vậy.

Ngụy Tu thoáng sững sờ, mím môi, không nói gì.

Long Điềm Điềm biết chắc cậu sẽ có phản ứng như thế, liền bước nhanh lên phía trước, kiễng chân giả vờ muốn hôn cậu.

Ngụy Tu phản ứng cực nhanh, lập tức đè bả vai cô xuống, đẩy ra xa.

Hàng mày lại nhíu chặt hơn.

Long Điềm Điềm lùi lại hai bước, đứng vững rồi lặng lẽ hỏi hệ thống trong đầu: “Quay lại được chưa?”

Hệ thống lập tức đáp: “Đương nhiên!”

Sau đó im lặng. Nó có cảm giác mình đang tiếp tay cho kẻ ác vậy…

Mục đích đã đạt được, Long Điềm Điềm liếʍ môi, cười khẽ, chậc chậc chậc: “Cần phải phản ứng mạnh đến vậy sao? Nhìn cậu thế này, không biết còn tưởng tôi đã làm gì cậu đấy.”

Nhìn vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn của Ngụy Tu, cô lại tiếp tục: “Cậu biết tôi thích cậu, trước đây lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi. Sáng hôm qua tôi đã quyết định từ bỏ rồi, vậy mà hôm nay cậu lại tự tìm đến. Đã chủ động tìm đến rồi, lại còn không cho tôi chạm vào. Được thôi, tôi không thích cậu nữa. Giờ cậu trả tiền lại cho tôi đi, tôi sẽ tự giữ, không làm phiền cậu nữa.”

Nói xong, Long Điềm Điềm thản nhiên đưa tay ra trước mặt Ngụy Tu.

Ngụy Tu siết chặt chiếc váy trắng đã được giặt sạch, thậm chí còn nhờ người hầu vá lại những chỗ rách. Nhưng lúc này, cậu lại có chút bối rối.

Ngụy Tu mấp máy môi, mặt đỏ lên nhưng không biết phản bác thế nào. Rõ ràng… rõ ràng trước giờ cô là người bám lấy cậu. Cậu chưa từng cho cô bất kỳ hy vọng nào, chỉ vì hôm qua thấy cô đáng thương nên mới đưa về nhà.

Hôm nay đến tìm cô, cũng chỉ vì… chỉ vì lo cô thật sự bị người cha đáng sợ kia đánh chết mà thôi.

Không ngờ cô lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Cảm giác như tất cả sự khẩn cầu và ỷ lại của ngày hôm qua đều biến thành một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Nguỵ Tu.

Ngụy Tu thẹn quá hóa giận, run run móc ví tiền từ trong cặp ra, nhét cả váy trắng lẫn tiền vào tay Long Điềm Điềm, rồi thẳng lưng, ngẩng cao đầu quay người bỏ chạy.

Nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trối chết.

Hệ thống ở bên kia buồn bã thở dài: Thiếu niên à, một khi đã bị tổn thương mà lùi bước, thì muốn quay lại sẽ không dễ dàng nữa đâu…

Long Điềm Điềm vứt túi nilon đựng đồ ăn thừa, tiện tay dùng chiếc váy trắng thơm ngào ngạt kia lau tay và miệng, sau đó cũng ném thẳng vào thùng rác.

Cuối cùng, cô mới mở ví tiền mà Ngụy Tu ném qua, bên trong là một xấp tiền dày cộp, chắc chắn vượt xa số tiền cô đã giúp cậu đặt cọc viện phí.

Quan trọng hơn là… trong này còn có cả chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Ngụy Tu.

Rõ ràng cậu vừa tức giận đến mức mất lý trí, quăng hết mọi thứ cho cô mà không kịp nghĩ lại.

Long Điềm Điềm cất toàn bộ vào cặp sách, chậm rãi đi về hướng trường học.

Trong khi đó, Ngụy Tu vừa bước lên xe, lập tức nhận ra mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn. Nhưng mặt cậu nóng bừng, không tài nào chịu nổi ý nghĩ phải quay lại gặp Long Điềm Điềm lần nữa.

Ngụy Tu không thể hiểu nổi, cô làm sao có thể thay đổi nhanh đến vậy?

Trước đây, khi gặp cậu ở trường, cô đều cố tình tránh đi đường vòng. Viết thư tình thì không dám ký tên. Nhưng đột nhiên lại có gan đối đầu với đám côn đồ vì cậu, còn mặt dày bám lấy cậu, nhất quyết đòi theo cậu về nhà…

Thế rồi chỉ trong chớp mắt, cô liền trở mặt như chưa từng quen biết.

Một người làm sao có thể thay đổi thất thường đến mức này?

Trong khi Ngụy Tu vẫn còn chìm trong suy nghĩ, Long Điềm Điềm chẳng buồn để tâm. Cô chỉ như một học sinh bình thường, nghiêm túc đi học.

Giờ ra chơi, khi đang đứng trên sân thể dục, điện thoại bỗng rung lên, là cuộc gọi từ Ngụy Tín Nhiên.

Lúc này, cậu ta đang trên sân thượng trường, giọng nói truyền đến qua tiếng gió phần phật: “Chuyện cha cô đã giải quyết xong. Nhưng tôi nói trước, không được như mong đợi đâu. Máy móc ép xuống, hai tay bị nghiền nát, cánh tay cũng bị kéo vào.”

Long Điềm Điềm nhận lấy lon nước có ga từ cô bạn bên cạnh, tươi cười cảm ơn.

Dù trong tai đang nghe những lời có thể nói là khủng khϊếp, nhưng nụ cười trên môi lại càng thêm ngọt ngào: “Không sao, miễn là còn thở là được.”

Ngụy Tín Nhiên khoa trương hít một hơi lạnh: “Wow, đáng sợ thật đấy. Kế tiếp cô định làm gì? Tôi rất tò mò xem cô sẽ khiến mấy người lớn nhà tôi thất vọng về Ngụy Tu kiểu gì đây.”

Long Điềm Điềm uống một ngụm nước có ga lạnh, ánh mắt lướt qua sân thể dục, nơi Ngụy Tu đang đổ mồ hôi như mưa, chơi bóng rổ cùng một đám nam sinh khác.

Cô bỗng nhiên hỏi: “Cậu có thấy kỳ lạ không? Cả người Ngụy Tu đầy cơ bắp như vậy, tại sao lại không đánh nhau?”

Giữa tiết trời oi bức, những người khác đều mặc áo ba lỗ, quần đùi thoáng mát. Nhưng Ngụy Tu thì khác, cậu vẫn mặc áo dài tay, quần dài, trên đầu còn buộc một sợi dây cột tóc.

Trừ gương mặt và đôi tay lộ ra ngoài, toàn bộ cơ thể đều được che kín. Sự khép kín ấy mang đến cảm giác cự tuyệt hoàn toàn, vừa lãnh đạm vừa khó tiếp cận.

Đây cũng chính là cảm giác mà Ngụy Tu mang đến cho Long Điềm Điềm trong suốt thời gian này, cứng nhắc, bảo thủ, chẳng khác nào một khúc gỗ.

Nhưng đúng lúc cậu nhảy lên ném bóng, ánh mắt Long Điềm Điềm lướt qua phần eo bên dưới lớp quần áo.

Cơ bắp ẩn hiện, đường cong sườn eo lộ ra trong khoảnh khắc vận động.

Căng chặt, có lực.

Không hề giống như cô tưởng tượng về một người trói gà không chặt. Khi cậu xoay người phát lực, những đường nét cơ thể càng thêm rõ ràng.

Hửm…

Long Điềm Điềm chợt nhớ lại khoảnh khắc cô vừa xuyên qua thế giới này. Lúc đó, cô tận mắt thấy Ngụy Tu bị vây đánh, gần như chỉ cần một gậy là gục xuống. Nhưng nhìn dáng người cậu bây giờ, dù có bị đánh thì ít nhất cũng phải chống đỡ được vài chiêu chứ… Có gì đó không đúng lắm.

Bên kia điện thoại, Ngụy Tín Nhiên bật cười chế giễu: “Cơ bắp? Cô nhầm rồi à? Cậu ta cả ngày ru rú trong nhà, chẳng khác nào một thằng thư sinh yếu ớt, đi đường còn chậm như ốc sên. Cơ bắp á? Đừng nói với tôi là hai người đã ngủ với nhau rồi nha? Ha ha ha, cậu ta chịu nổi quá hai phút không đấy?”

Long Điềm Điềm hơi nhíu mày, không tiếp tục để ý đến Ngụy Tín Nhiên nữa mà cúp máy.

Cô cầm nửa chai nước có ga còn lại, đứng dậy nhìn về phía sân bóng rổ. Trận đấu đang tạm nghỉ, rất nhiều nữ sinh chạy đến đưa nước và khăn cho các nam sinh.

Ngụy Tu lúc này đang dựa vào cột rổ, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ. Nhưng dù mồ hôi nhễ nhại thế nào, cậu cũng không kéo tay áo lên, cũng không xắn quần lên một chút.

Không rõ là vì thật sự có thói quen như vậy, hay còn có lý do nào khác.

Long Điềm Điềm bước thẳng đến chỗ Ngụy Tu, đưa nửa chai nước có ga còn lại ra trước mặt cậu: “Uống.”

Ngụy Tu lạnh lùng liếc cô một cái, chẳng buồn để ý, đứng dậy định bỏ đi.

Long Điềm Điềm chậm rãi nói, âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Cậu không cần chứng minh thư và thẻ ngân hàng nữa à? Nếu cậu dám đi ngay bây giờ, tôi sẽ lập tức xé nát.”

Bước chân Ngụy Tu khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Vừa chơi bóng xong, gương mặt Ngụy Tu vốn đã đỏ vì vận động. Nhưng Long Điềm Điềm tinh ý nhận ra, sau khi nghe câu này, sắc mặt cậu lại càng đỏ hơn một chút, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, có lẽ là tức giận đến mức không nói nổi.

Dù vậy, có quá nhiều người đang nhìn, Ngụy Tu không muốn đôi co với cô ở đây. Cậu nhanh chóng bước về phía phòng nghỉ, vừa vào đến nơi đã đóng sập cửa lại đầy khó chịu.

Những người xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, đoán già đoán non.

Một cô gái quen biết nguyên chủ, từ lâu đã biết Bạch Diệc thích Ngụy Tu, sợ cô bị bẽ mặt nên vội vàng kéo cô ra khỏi sân bóng.

Cô gái tên Khiết Nhu, cái tên nghe như lấy từ bao bì giấy gói trong bếp. Tính tình ríu rít, năng động, chai nước có ga trong tay Long Điềm Điềm cũng là cô ta mua cho.

“Cậu đừng buồn nha! Ngụy Tu vốn dĩ là người như vậy, cố lên nhé!” Khiết Nhu nắm chặt tay làm động tác cổ vũ, cười tươi động viên cô.

Trước đây Long Điềm Điềm chưa từng để ý kỹ cô bạn này. Khiết Nhu có chút tàn nhang, ngoại hình bình thường, nhưng khi cười lại có chút đáng yêu.

Nhìn chai nước có ga trong tay, Long Điềm Điềm bỗng dưng hứng thú, quan sát cô ta một chút rồi cười khẽ: “Cậu cũng thích Ngụy Tu à?”

Khiết Nhu sững người, mặt lập tức đỏ bừng. Cô ta dậm chân, tức giận trách móc: “Bạch Diệc! Cậu đang nói linh tinh gì vậy?”

Long Điềm Điềm bật cười, giơ tay búng nhẹ lên trán cô ta một cái: “Đừng mơ nữa, cậu ta là của tớ.”

Còn phải làm nhiệm vụ với cậu nữa.

Xem như là trả ơn một chai nước có ga, cô thẳng thắn nói cho Khiết Nhu biết trước.

Khiết Nhu không ngờ "Bạch Diệc" lại cuồng ngạo như vậy. Cô ta cắn môi định phản bác, nhưng chợt nhớ ra chính mình đã từng thề thốt với Bạch Diệc rằng… cô ta không hề thích Ngụy Tu.

Trước đây, Bạch Diệc cũng giống Khiết Nhu, thích mà không dám đến gần, chỉ dám len lén ngưỡng mộ từ xa. Bây giờ chẳng biết lấy đâu ra gan, không chỉ dám chủ động nói chuyện, còn tuyên bố quyền sở hữu!

Khiết Nhu cảm thấy khó chịu. Bạch Diệc vốn đã xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều, nếu còn chủ động tiếp cận Ngụy Tu…

Cô ta vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ, bực bội trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm vẫn đang ung dung uống nước có ga, rồi dậm chân chạy đi.

Nhìn bóng lưng cô bạn, Long Điềm Điềm bĩu môi.

Tình chị em plastic đúng là nồng hậu ghê…

Buổi trưa cứ thế trôi qua.

Long Điềm Điềm vẫn luôn chờ điện thoại của Lưu Thúy Liên, đoán giờ này chắc Bạch Chính Quốc cũng đã vào bệnh viện rồi. Nhưng mãi vẫn không thấy bà liên lạc.

Cô thở dài. Một người phụ nữ cả đời chưa từng va chạm chuyện lớn, lần này chắc hẳn bị dọa sợ chết khϊếp.

Nhưng bất ngờ là, dù hoảng loạn đến đâu, bà vẫn kiên cường chịu đựng, không hề gọi điện làm phiền "con gái".

Long Điềm Điềm khẽ cười, nhưng trong lòng có chút cảm khái.

Sau này khi cô rời khỏi thế giới này, Lưu Thúy Liên vẫn sẽ phải một mình đối mặt với những tình cảnh như thế này.

Cô ép bản thân không được mềm lòng, nhưng vẫn quyết định, trước khi rời đi, nhất định phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho bà.

Đây cũng là lần đầu tiên và duy nhất Long Điềm Điềm có thể làm tròn bổn phận một người con gái, là cách duy nhất cô có thể báo đáp Lưu Thúy Liên.

Mãi đến khi tan học buổi chiều, cô vẫn như thường lệ đi về nhà.

Trên đường, Ngụy Tín Nhiên định tìm cô trò chuyện. Nhưng còn chưa kịp xuống xe, cậu ta đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ gần khu nhà Long Điềm Điềm.

Là xe của Ngụy Tu.

Ngụy Tín Nhiên ra hiệu cho tài xế dừng xe xa một chút, rồi quan sát. Quả nhiên, Ngụy Tu vừa xuống xe đã chặn Long Điềm Điềm lại. Hai người không biết đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ thì rõ ràng không vui vẻ gì.

Thực tế đúng là không thoải mái thật vì Long Điềm Điềm đang giở trò lưu manh, mà Ngụy Tu thì không chịu chấp nhận.

“Cậu…! Sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy?” Ngụy Tu bị chọc tức đến mức sững sờ.

Long Điềm Điềm giơ ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng chạm lên má mình, cười cười: “Ban ngày đưa cậu nước có ga, cậu không uống. Tôi nghĩ dù sao cũng không đuổi kịp cậu, chi bằng ‘hôn gián tiếp’ một cái, coi như tưởng nhớ mối tình đã chết của tôi.”

Ngụy Tu trưng ra vẻ mặt khó mà diễn tả thành lời, còn Long Điềm Điềm vẫn tiếp tục nói: “Tiếc là cậu không muốn. Vậy thôi, tôi cắt thẻ ngân hàng của cậu luôn rồi, trả lại này.”

Nói xong, cô rút từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ, thản nhiên ném vào người Ngụy Tu.

Anh cúi đầu nhìn đống mảnh vụn, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Long Điềm Điềm cười khẽ, tiếp tục: “Chỉ là thẻ ngân hàng thôi mà, có chứng minh thư thì có thể làm lại, đơn giản lắm. Nhưng mà, nếu chứng minh thư mà cũng bị cắt… thì sao nhỉ?”

Cô nghiêng đầu, thong thả nói tiếp: “Làm lại cũng phải mất nửa tháng, khá phiền phức đấy. Hơn nữa, sắp tới là trại hè rồi, lúc đăng ký cần phải có giấy tờ. Đến lúc đó không có chứng minh thư, cậu định làm sao đây?”

Cô nhún vai, vẫn gương mặt xinh đẹp thanh tú đó, nhưng nụ cười lại hệt như một tiểu ác ma.

Ngụy Tu nghẹn lời hồi lâu, nhìn như sắp tức đến mức chửi thề.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể hét lên một câu: “Sao cậu lại như thế này hả?”

Long Điềm Điềm cười tươi: “Tôi vốn dĩ như vậy. Giờ cậu muốn tôi đưa lại không?”

Cô giơ chứng minh thư của cậu lên, lắc lư trước mặt.

Ngụy Tu lập tức đưa tay giật lấy.

Long Điềm Điềm nhanh nhẹn lùi ra sau, khiến cậu theo quán tính nghiêng người tới trước, thoạt nhìn chẳng khác nào đang định ôm lấy cô.

Trong đầu Long Điềm Điềm, hệ thống chụp ảnh liên tục răng rắc răng rắc, như thể sắp đốt cháy luôn bộ nhớ.

Cô rất phối hợp, cười ngọt ngào, nhìn qua cứ như hai người đang trêu chọc nhau. Dù sao thì, góc quay chỉ có thể chụp được gáy của Ngụy Tu, còn vẻ mặt khó chịu của cậu thì chẳng ai thấy được.

Ý thức được khoảng cách giữa hai người quá gần, Ngụy Tu lập tức lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn. Nhưng gương mặt luôn lãnh đạm của cậu lần này không giữ nổi nữa, thái dương giật giật, vẻ mặt khó chịu đến cực điểm.

Ngụy Tu gầm nhẹ: “Trả lại đây!”

Long Điềm Điềm giả bộ bị dọa sợ, làm ra vẻ đáng thương, lí nhí nói: “Đừng hung dữ thế chứ… Tôi chỉ đùa với cậu thôi, trả lại cho cậu đây.”

Cô giơ tay ra, làm bộ muốn đưa chứng minh thư, nhưng đúng lúc Ngụy Tu đưa tay nhận lấy, cô bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Ây!”

Rồi nhanh chóng rụt tay về.

Tiếp theo, cô quay người chạy về phía một góc khuất vắng vẻ gần dãy nhà cũ.

Ngụy Tu không kịp suy nghĩ, lập tức đuổi theo, hoàn toàn không ý thức được mình vừa rơi vào một cái bẫy lớn.

Đến khi Long Điềm Điềm chạy đến bức tường cũ, Ngụy Tu giật mạnh cặp sách của cô, khiến cô phải dừng lại.

Cô quay đầu nhìn cậu, chứng minh thư thì giấu ra sau lưng, cố tình không trả.

“Dứt khoát chút đi, đàn ông thì phải mạnh mẽ lên, lại gần một chút thì tôi trả cho cậu ngay.”

Long Điềm Điềm giấu chứng minh thư ra sau lưng, tựa vào bức tường cũ, cười tủm tỉm nhìn Ngụy Tu.

“Nơi này không có ai đâu, nhanh lên. Tôi đảm bảo sau khi cậu hôn xong, tôi tuyệt đối không dây dưa gì nữa. Dù sao cũng chỉ là hôn lên mặt thôi mà, đúng không?”

Cô tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Một lần là xong, nhẹ nhàng tận hưởng cuộc sống. Nghĩ kỹ đi, vụ làm ăn này cậu không thiệt đâu.”

Ngụy Tu cố giật lại nhưng không được, mà chứng minh thư thì cậu thật sự cần. Hơn nữa, thẻ ngân hàng cũng đã bị cắt mất, không có giấy tờ thì không thể đăng ký trại hè…

Long Điềm Điềm nhìn thấy rõ sự do dự trong mắt cậu, tiếp tục dụ dỗ: “Chỉ hôn nhẹ một cái thôi, tôi lập tức trả lại. Từ nay về sau sẽ tránh xa cậu, nếu tôi lừa cậu thì là cún con.”

Ngụy Tu siết chặt tay, cuối cùng vẫn không thể làm gì cô. Cậu cắn răng, thật sự cúi đầu, chậm rãi ghé sát vào má cô.

Nhưng cậu quá ngây thơ rồi.

Long Điềm Điềm nói ra thì sao có thể giữ lời được?

Ngay khi môi cậu sắp chạm vào má cô, cô bất ngờ xoay đầu, vòng tay qua cổ cậu, chuẩn xác đặt môi lên môi.

Hệ thống: Răng rắc răng rắc răng rắc.

Long Điềm Điềm không chỉ đơn thuần chạm nhẹ, mà còn vươn đầu lưỡi, quét nhẹ qua môi Ngụy Tu.

Ngụy Tu như bị sét đánh, lập tức đẩy cô ra, dùng mu bàn tay che miệng mình. Toàn thân cứng đờ như cột sắt nung đỏ, biểu cảm hệt như muốn gϊếŧ người.

Trong khi đó, Long Điềm Điềm lại nhếch môi, còn liếʍ nhẹ môi mình như đang tận hưởng dư vị.

Ngay lúc Ngụy Tu sắp tức đến mức đột quỵ tại chỗ, cô chậm rãi mở miệng, phun ra một chữ: "Gâu.”

Dứt lời, cô thản nhiên đẩy anh ra, trừng mắt một cái, rồi nhanh như chớp chạy mất.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Tu: Cậu không biết giữ lời hả?

Long Điềm Điềm: Nếu mà giữ lời thì mới là chuyện lạ ấy chứ!