Ngụy Tu dù có lạnh nhạt đến đâu, nhưng khi nghe thấy tiếng cầu cứu của Long Điềm Điềm, cậu vẫn lao đến rất nhanh. Không biết lần này có động não hơn không, mà ngoài việc tự mình đến, cậu còn dẫn theo hai bảo an của nhà mình theo cùng.
Khi Ngụy Tu đến nơi, Long Điềm Điềm chui ra từ một khe hở nhỏ giữa hòn giả sơn. Cái khe này cực kỳ hẹp, người trưởng thành căn bản không thể lọt vào, chỉ có những cô gái nhỏ nhắn như cô mới có thể chui vào đó để trốn.
Điều này hoàn toàn khớp với lý do mà cô định bịa ra.
Long Điềm Điềm kể lại với Ngụy Tu rằng, chính vì cô kịp thời chui vào hòn giả sơn, những tên côn đồ kia không bắt được nên mới bỏ đi.
Dáng vẻ của cô lúc này thật sự quá thê thảm. Cả người đầy vết trầy xước, nhìn qua là biết vừa trải qua một trận giằng co kịch liệt. Dù là ai nhìn thấy cũng sẽ tin ngay rằng cô vừa may mắn thoát nạn.
Một thiếu nữ mảnh mai như vậy, nếu không nhờ chui vào chỗ hẹp này, hậu quả sau đó có lẽ không dám tưởng tượng.
Long Điềm Điềm vốn định diễn một chút, thuận tiện tìm cơ hội nhào vào lòng Ngụy Tu để tăng tiến độ công lược. Nhưng đáng tiếc, Ngụy Tu lại mang theo hai cái đèn pha công suất lớn, đứng trừng mắt nhìn cô, khiến kế hoạch hoàn toàn phá sản.
Cô đành ôm lấy bả vai, cơ thể khẽ run rẩy, tạo ra dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Ngụy Tu đứng trước mặt cô, do dự một lúc lâu rồi mới mở miệng: "Trễ thế này rồi, cậu ở đây một mình không ổn. Hay là…"
Long Điềm Điềm lập tức đoán được Ngụy Tu lại sắp khuyên mình về nhà.
Không được!
Cô vội lắc đầu: “Không được! Hôm nay cha tôi uống say. Mỗi lần như vậy, ông ta sẽ lấy rượu làm cớ để đánh người. Nếu tôi không có ở nhà, ông ta đánh mẹ tôi cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Nhưng nếu tôi trở về, ông ta nhất định sẽ đánh cả hai mẹ con tôi.”
Cô đưa tay lau nước mắt, ngước lên nhìn Ngụy Tu, giọng nói run rẩy: "Ông ta luôn muốn có con trai. Nhìn thấy tôi là lại tức giận, rồi trút hết lên mẹ tôi. Ông ta nói tôi là đồ vô dụng chỉ tổ tốn tiền."
Ngụy Tu mím môi, trong lòng dậy lên một cảm giác khó tả. Trên đời này, sao lại có người như vậy?
Ngụy Tu im lặng một lúc rồi nói: "Vậy để tôi giúp cậu báo cảnh sát."
Long Điềm Điềm suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng ngay lập tức cô biến nụ cười đó thành một nụ cười tự giễu, rồi dần chuyển thành nụ cười đầy chua xót.
"Cậu nghĩ tôi chưa thử sao?"
"Cán bộ tổ dân phố, cảnh sát, họ đều từng đến khuyên bảo. Mỗi lần như vậy, cha tôi đều hứa hẹn rất tốt. Nhưng chờ đến khi họ rời đi, ông ta lại càng hành hạ chúng tôi nặng nề hơn."
Cô cúi đầu, giọng nói lộ ra chút bất lực: "Lần nghiêm trọng nhất, ông ta bị câu lưu và phạt tiền. Nhưng nhà chúng tôi nào có tiền chứ? Hơn nữa, mẹ tôi và tôi… vẫn cần ông ta kiếm tiền để sống. Chúng tôi không thể thật sự tống ông ta vào tù được… Cậu…"
Nói đến đây, Long Điềm Điềm hơi dừng lại, cắn môi, giọng nói nhỏ dần: "Cậu không hiểu đâu."
Hai bảo an đi cùng Ngụy Tu nhìn cô với ánh mắt đầy đồng cảm.
Thực tế thì trong một xã hội pháp trị, vẫn luôn có cách giải quyết cho vấn đề này, chỉ cần có đủ dũng khí để thoát ra. Nhưng trong cốt truyện gốc, nguyên chủ lại không có ý thức tự cứu lấy mình, chỉ có thể cam chịu hết lần này đến lần khác.
Nhưng nếu người gặp phải chuyện này là Long Điềm Điềm thực sự?
Vậy thì câu chuyện này sẽ không chỉ là một bi kịch đơn thuần… mà sẽ trở thành một thảm kịch đẫm máu.
Việc xây dựng hình tượng không đường lui, không nơi nương tựa, bất lực đến mức không thể thay đổi số phận, tất cả chỉ để khiến Ngụy Tu mềm lòng.
Ngụy Tu từ nhỏ đã sống một cuộc đời sung túc, không cách nào thật sự hiểu hay đồng cảm với những hoàn cảnh bi thảm như thế này. Nhưng dù cho trái tim thiếu niên có lạnh lùng đến đâu, nó cũng không thể hoàn toàn cứng rắn như sắt đá.
Cuối cùng, Ngụy Tu mấp máy môi, rồi nói: "Vậy để tôi đặt phòng khách sạn cho cậu ở một đêm."
Nếu không phải biết trước cốt truyện, Long Điềm Điềm đã nghi ngờ Ngụy Tu giấu kim ốc tàng kiều không muốn ai phát hiện, đến mức còn không chịu dẫn cô về nhà?
Được rồi… cứ nhịn vậy!
Cô cắn răng, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi… không mang theo giấy tờ tùy thân."
Ngụy Tu sững người. Cậu cũng không mang.
Ngụy Tu nhìn sang hai bảo an đi cùng, họ cũng không có.
Thế là, sau một hồi rối rắm đến mức mặt gần như méo đi, bắt Long Điềm Điềm đứng trong gió lạnh thêm vài phút, cuối cùng cậu cắn răng nói: "Vậy… cậu về nhà tôi ngủ một đêm, được không?"
Ngụy Tu dò hỏi cô, còn Long Điềm Điềm thì rốt cuộc cũng đạt được mục đích. Suýt chút nữa cô đã kích động gật đầu lia lịa, nhưng vẫn phải diễn tròn vai.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt ầng ậng nước, giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn cậu… thật sự làm phiền rồi. Ngụy Tu, cậu thật tốt…"
Giọng nói nhỏ nhẹ của Long Điềm Điềm tuy có chút nghẹn ngào và bất lực, nhưng lại tràn ngập sự ỷ lại và cảm kích, thậm chí còn mang theo chút làm nũng.
Hai bảo an tức khắc nhận ra bản thân đang làm bóng đèn công suất lớn, liếc nhau một cái rồi lặng lẽ lui về phía sau, đi lái xe.
Trong khi đó, Ngụy Tu dường như vẫn còn đang rối rắm. Rõ ràng chính cậu là người mời Long Điềm Điềm về nhà, nhưng nét mặt lại chẳng có chút vui vẻ nào, đứng cứng đờ tại chỗ như một cái cọc gỗ.
Long Điềm Điềm lén lút đến gần, nhẹ nhàng kéo góc áo cậu, gọi một tiếng: "Ngụy Tu…"
Lúc này Ngụy Tu mới mím môi, miễn cưỡng nói: "Đi thôi."
Long Điềm Điềm co rụt vai, lẽo đẽo theo sau, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Trời lạnh quá…"
Ngụy Tu nghe vậy, nhưng không thèm quay đầu lại, chỉ lặng lẽ kéo khóa áo khoác lên soạt một cái đến tận cằm, sau đó đút tay vào túi quần, tỏa ra khí thế "Tôi chẳng yêu ai cả".
Long Điềm Điềm: … Tốt lắm, rất tốt!
Cô nhịn không được mà hét vào tai hệ thống: "Lúc ta còn làm vai phản diện, nhìn thấy mấy nữ chính chỉ cần liếc mắt một cái là nam chính yêu đến chết đi sống lại. Thế quái nào đến lượt ta ra tay thì lại gặp phải một cây cột sắt chứ?"
Hệ thống còn tưởng Long Điềm Điềm thật sự cảm thấy lạnh, vội vàng tăng nhiệt độ xung quanh cô một chút, sau đó an ủi: "Chủ nhân, đừng quên thế giới này vốn là ngược luyến tình thâm, nam chính có tính cách như vậy là chuyện bình thường."
Long Điềm Điềm tụt lại sau Ngụy Tu hai bước, hừ lạnh một tiếng.
Hệ thống vẫn kiên định động viên: "Nhưng tôi tin chắc chủ nhân sẽ sớm thu phục được cậu ta!"
Long Điềm Điềm im lặng đi theo sau Ngụy Tu, lên xe thì càng nghẹn lời hơn.
Ngụy Tu thản nhiên ngồi ở hàng ghế trước, còn cô thì bị xếp ngồi chung với một bảo an ở phía sau.
Bảo an dường như cũng cảm nhận được oán khí của cô, có chút áy náy liếc nhìn một cái.
Hỏng rồi…
Bây giờ ngay cả cơ hội giả bộ ngủ rồi ngả đầu lên vai Ngụy Tu cũng không có, chỉ có thể cuộn người lại ở ghế sau, tiếp tục đóng vai nhỏ yếu bất lực.
Xe thong thả chạy trên phố, đến khi về đến nhà Ngụy Tu, cậu đã mơ màng buồn ngủ rồi.
Long Điềm Điềm một bụng kế hoạch tán tỉnh không có chỗ thực hiện, đành theo cậu vào nhà.
Kết quả, Ngụy Tu vào đến phòng khách, đổi giày xong thì cũng không thèm đưa dép lê cho cô, cứ thế đi thẳng vào trong.
Long Điềm Điềm nghiến răng, chân trần bước vào nhà.
Ngụy Tu đi đến chỗ rẽ lầu một, mở cửa một căn phòng rồi lười biếng nói: "Ngủ ở đây đi."
Sau đó, cậu chẳng thèm nhìn cô thêm cái nào, vừa ngáp vừa lên lầu.
Ngụy Tu mỗi ngày đúng 8 giờ 30 tối là đi ngủ, ngoại trừ những hôm có tiết tự học buổi tối. Đồng hồ sinh học cực kỳ ổn định của cậu đã bào mòn nốt chút lý trí ít ỏi còn sót lại.
Về đến phòng, Ngụy Tu thậm chí quên cả khóa cửa, đặt lưng xuống giường là ngủ ngay lập tức.
Long Điềm Điềm cảm giác mình chẳng khác nào một con chó hoang bị nhặt về một cách qua loa, hơn nữa còn là một con chó bị nhặt về một cách bất đắc dĩ, sau đó bị ném đại vào góc nào đó, mặc kệ sống chết.
"Loại đàn ông này mà cũng có người thích?" Cô cười lạnh, nói với hệ thống: "Ngoài gương mặt ra thì còn cái gì đáng để ngắm nữa chứ? Thật là…"
Cô lười nói tiếp, trực tiếp vào thẳng phòng Ngụy Tu, bật đèn lên, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đương nhiên, nhà của Ngụy Tu dù chỉ là một căn phòng khách, nhưng vẫn sang trọng hơn hẳn căn phòng nhỏ của nữ chính nguyên tác Bạch Diệc.
Sau khi rửa mặt xong, Long Điềm Điềm khoác một chiếc áo tắm dài, nhảy thẳng lên giường.
Cô mơ màng buồn ngủ, đến mức ngay cả kế hoạch tiếp theo cũng chẳng còn hứng thú nghĩ nữa.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô chỉ kịp ra lệnh cho hệ thống ghi hình toàn bộ phòng khách của căn nhà này, sau đó gửi cho Ngụy Tín Nhiên.
Sau đó, cô vùi đầu vào gối, ngủ một mạch đến sáng.
Tối hôm đó, Long Điềm Điềm mơ một giấc mộng rất đẹp.
Trong mơ, cô đánh gãy chân Ngụy Tu, trói cậu trong một căn phòng, sau đó ngày ngày ở bên cạnh ngọt ngào dính lấy nhau, nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.
Đến thời khắc ngọt ngào nhất, truyện Tiểu Điềm Văn kết thúc, cô cũng thành công nhận điểm tích lũy rồi rời khỏi thế giới này.
- Một cái kết viên mãn!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua, Long Điềm Điềm thần thanh khí sảng, đầu óc thông suốt.
Cô rút ra kết luận: Khỉ thật, còn công lược với chả diễn kịch gì nữa! Cứ đi theo con đường cũ là dễ nhất! Dụ dỗ người ta thật sự không hợp với cô, mà diễn quá nhiều cũng mệt chết đi được.
Sau khi rửa mặt xong, Long Điềm Điềm nhìn chiếc váy tơi tả của mình, cảm thấy thật sự không thể mặc nổi nữa. Thế là cô khoác đại một chiếc áo tắm dài, tùy tiện lấy một phần sandwich mà người hầu chuẩn bị cho Ngụy Tu, vừa ăn vừa đi ra cửa.
Lúc gặp Ngụy Tu ở cửa, cô không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng lách người qua, sau đó rời đi ngay lập tức.
Ngụy Tu đứng ở cửa, nhìn thoáng qua đĩa đồ ăn của mình, chiếc sandwich biến mất.
Lại nhìn thoáng qua Long Điềm Điềm chậm rãi bước ra khỏi cổng, dáng vẻ thảnh thơi không chút lưu luyến.
Ngụy Tu sững sờ đứng đó rất lâu.
***
Trong đầu, hệ thống lại bắt đầu thuyết phục: "Chủ nhân ! Cưỡng chế tình cảm bây giờ thật sự không còn phổ biến nữa đâu!"
Long Điềm Điềm thản nhiên nhún vai, bước ra khỏi cổng, hòa vào dòng người trên phố: "Ngươi là hệ thống sinh thành văn bản, chỉ cần biên tập hình ảnh cho hợp lý, nội dung chẳng phải muốn viết sao cũng được à?"
“Nhưng như vậy là vi phạm quy tắc!” Hệ thống gào thét thảm thiết, nhưng Long Điềm Điềm làm như không nghe thấy.
Dọc đường đi, cô tùy tiện mở giao diện hệ thống, nhìn thấy bài viết mà hệ thống đăng tải ngày hôm qua.
# Thiếu nữ yếu đuối suýt gặp hiểm nguy trong đêm, hào môn công tử xuất hiện kịp thời! Hai người cùng trải qua một đêm, ngọn lửa tình yêu liệu có bùng cháy? #
Xứng đồ đi kèm hiển nhiên là ảnh chụp. Trong đó có một tấm là cảnh Ngụy Tu đưa Long Điềm Điềm rời khỏi công viên, sau đó là khoảnh khắc cậu nhìn cô qua kính chiếu hậu khi cô ngồi thu mình ở ghế sau.
Chỉnh sửa đúng là lợi hại, có thể khiến vẻ mặt lạnh nhạt của Ngụy Tu trở nên dịu dàng hơn, thậm chí còn có chút ngượng ngùng. Cứ như muốn ngồi xuống ghế sau nhưng lại do dự, không dám.
Còn một tấm ảnh nữa, chụp khoảnh khắc Ngụy Tu sắp xếp chỗ ở cho Long Điềm Điềm, sau đó xoay người. Đúng lúc này, cậu giơ tay định che miệng ngáp, nhưng góc quay lại khiến hành động này trông như đang xoa đầu Long Điềm Điềm. Vì không quay rõ mặt khi cậu ngáp, chỉ nhìn thấy cử động từ cổ trở xuống, nên cả cảnh quay vừa mập mờ vừa ngọt ngào.
Long Điềm Điềm vui vẻ trêu: “Nhìn xem, không phải rất có năng khiếu sao? Ngay cả chuyện này cũng moi ra được, giỏi lắm! Cố lên nhé!”
Hệ thống tạm dừng hoạt động.
Long Điềm Điềm chậm rãi bước đi, vừa định rẽ ở đầu phố thì một chiếc xe đỗ lại bên cạnh. Cửa sổ xe hạ xuống, bất ngờ là Ngụy Tín Nhiên.
“Thật sự là từ nhà cậu ta ra sao?” Ngụy Tín Nhiên không tin nổi, vỗ tay liên tục: “Đỉnh thật đấy!”
Tối qua, Long Điềm Điềm lợi dụng hệ thống để khiến Ngụy Tín Nhiên tin rằng cô đã được Ngụy Tu đưa về nhà và ngủ ở phòng khách. Mục đích là chứng minh rằng cô có khả năng tiếp cận Ngụy Tu, từ đó dễ dàng lừa tiền Ngụy Tín Nhiên. Nhưng không ngờ cậu ta lại tìm đến sớm như vậy.
“Tới, tới, tới! Cô muốn về nhà hay đi học? Lên xe đi.” Ngụy Tín Nhiên ra hiệu cho tài xế dừng xe, Long Điềm Điềm mở cửa bước lên.
Ngụy đại thiếu gia trông đầy vẻ hóng hớt, nhìn cô như thể vừa phát hiện ra một loài khủng long quý hiếm.
Cô bị ánh mắt đó làm cho khó hiểu, còn cậu ta thì tò mò hỏi: “Cô đã dùng cách gì để vào được nhà cậu ta? Có thể tiết lộ không?”
Long Điềm Điềm cau mày: “Đương nhiên là cậu ấy đưa tôi về rồi.”
“Không thể nào!” Ngụy Tín Nhiên phá lên cười, sau đó lắc đầu chậc chậc, nói tiếp: “Thằng nhóc đó có vấn đề, cô không biết sao?”
Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng của Ngụy Tu, Long Điềm Điềm cũng cảm thấy cậu không bình thường lắm, nên gật đầu: “Cũng thấy vậy.”
Ngụy Tín Nhiên tặc lưỡi: “Cô giỏi thật đấy! Cô có biết không, ngay cả mấy người lớn trong nhà tôi cũng không thể bước vào cái nơi đó. Bình thường cậu ta dễ tính lắm, nhưng riêng chuyện này thì ngoan cố như chó dại. Kể từ khi mẹ cậu ta mất, cậu ta không cho ai ngoài đám người hầu vào nhà, đặc biệt là cha tôi. Ha ha ha! Cậu ta nói mẹ cậu ta vẫn chưa đi, vẫn còn trong nhà. Nếu có người lạ vào thì sẽ dọa mẹ cậu ta chạy mất. Cô nói xem, có phải bị bệnh rồi không? Ha ha ha!”
Chuyện này Long Điềm Điềm thật sự không biết, cô lập tức hỏi hệ thống trong đầu: “Trong cốt truyện có nhắc đến không?”
Hệ thống cũng khẳng định không có, rõ ràng đây là phần do thế giới tự động bổ sung.
Nhưng cô không cảm thấy Ngụy Tu có vấn đề gì. Có lẽ cậu chỉ quá nhớ mẹ mình mà thôi. Đã từng có khoảng thời gian, sau khi mất mẹ, cô cũng hoảng hốt, luôn cảm thấy bà vẫn còn trên đời này.
Nhìn Ngụy Tín Nhiên cười lớn như một con ngỗng kêu “cạc cạc”, Long Điềm Điềm lại thấy chính cậu ta mới là người có bệnh.
“Được rồi, tôi tin lời cô.” Ngụy Tín Nhiên cười chán rồi thu lại vẻ mặt nghiêm túc, rút ra một tờ chi phiếu đưa cho cô. Lần này đúng với số tiền cô yêu cầu lần trước, thậm chí còn rất sòng phẳng, không cò kè gì thêm.
Sau khi đưa tiền xong, cậu ta tò mò hỏi: “Tiền đã chuyển rồi, tôi không nghi ngờ gì cả. Nhưng có thể tiết lộ kế hoạch tiếp theo không? Tôi khá tò mò.”
Long Điềm Điềm nhận chi phiếu, nhét vào túi váy, ngay lập tức tờ chi phiếu được hệ thống tự động lưu vào không gian.
Cô dựa lưng vào ghế, nói: “Trước tiên, giúp tôi giải quyết chuyện của cha tôi đã.”
Long Điềm Điềm nói: “Chỉ nghỉ việc thôi thì chưa đủ. Cậu phải nghĩ cách để cả đời này ông ta không thể đứng dậy được nữa, dù chỉ một lần. Làm được không?”
Nếu không làm được, cô sẽ tự mình ra tay.
Ngụy Tín Nhiên nhìn ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm của cô mà khẽ rùng mình. Không thể đứng dậy được nữa… chẳng khác nào bị phế đi hoàn toàn.
Cậu ta chép miệng: “Chuyện này không khó, chỉ cần có thành ý là được. Nhưng đó là cha ruột của cô, cô thật sự nỡ ra tay sao?”
Long Điềm Điềm nhướng mày: “Một người mỗi ngày đánh đập cả mẹ cậu và cậu, cậu có tiếc không?”
Ngụy Tín Nhiên đã sớm điều tra gia đình Long Điềm Điềm đến tận gốc rễ, đương nhiên biết rõ Bạch Chính Quốc là hạng người gì.
Nhưng dù biết lý do, cậu ta vẫn cảm thấy cô gái nhỏ này quá tàn nhẫn. Vì vậy, cậu ta nhíu mày hỏi tiếp: “Nhưng theo tôi được biết, nhà cô chỉ dựa vào thu nhập của ông ta để sống. Nếu ông ta bị phế, vậy sau này cả nhà các cô phải làm sao?”
Long Điềm Điềm bật cười, vỗ vỗ đầu mình: “Cậu chẳng phải đã đưa tiền cho tôi sao? Cả đời ông ta có kiếm nổi số tiền này không?”
Ngụy Tín Nhiên nhướng mày, xem ra câu "lòng dạ đàn bà là hiểm độc nhất" quả không sai. Cô gái này còn nhẫn tâm hơn cả chú nhỏ của cậu ta. Đến lúc này, cậu ta thực sự tin rằng cô có khả năng tiếp cận Ngụy Tu.
“Vậy chuyện của cha cô cứ thế quyết định đi. Nhưng sau đó thì sao? Kế hoạch tiếp theo là gì?” Cậu ta vẫn muốn biết cô định làm gì tiếp theo.
Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến con phố nơi Long Điềm Điềm sống.
Cô cũng không ngại nói thẳng: “Đánh gãy chân, nhốt lại, rồi từ từ xử lý.”
Chủ yếu là tính cách của Ngụy Tu quá khó nắm bắt, mà cô cũng không giỏi kiểu dụ dỗ người khác. Cô thấy mệt, vậy nên dùng cách này cho tiện.
Không biết câu nào của cô đã chọc đúng điểm cười của Ngụy Tín Nhiên, cậu ta cười đến mức như vừa uống phải nướ© ŧıểυ lừa. Cho đến khi Long Điềm Điềm xuống xe, cậu ta vẫn chưa ngừng cười.
Cô nghiêm túc hoài nghi cậu ta mắc bệnh tâm thần giai đoạn cuối. Đến đầu hẻm, nơi xe không thể vào, cô lập tức xuống xe, không hề ngoái đầu lại mà chui ngay vào con hẻm nhỏ.
Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Chạy mau, chạy mau, bệnh tâm thần có thể lây nhiễm đấy!”
Về đến nhà, Bạch Chính Quốc đã đi làm, trong nhà chỉ còn mẹ của nguyên chủ Bạch Diệc.
Bà tên Lưu Thúy Liên, một cái tên rất thôn quê. Thực chất, bà cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn ít học, chẳng có kiến thức gì nhiều. Ở thế giới này, đặc biệt là những vùng núi xa xôi, chuyện chồng đánh vợ cực kỳ phổ biến. Vì vậy, tình cảnh của Lưu Thúy Liên không thảm như những gì Long Điềm Điềm kể với Ngụy Tu.
Ngược lại, dù thường xuyên bị đánh, bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ đi. Dù có lúc miệng mắng con gái là “đồ vô dụng, chỉ biết tốn tiền”, nhưng thực ra trong lòng vẫn thật tâm thương con. Chỉ tiếc là, nguyên chủ Bạch Diệc lại luôn tự cho mình cô độc, chẳng ai yêu thương.
Trong mắt Bạch Diệc, nam chính Ngụy Tu mới là ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô. Cô chưa từng cảm nhận được sự quan tâm vụng về nhưng chân thành từ người mẹ thô kệch ấy. Cũng chưa từng cố gắng lý giải vì sao bà có tay có chân, rõ ràng có thể bỏ đi, nhưng vẫn chọn nhẫn nhịn sống trong những ngày tháng khổ sở như vậy.
Trong nguyên tác, Bạch Diệc từng tự thuật rằng: sau mỗi lần bị đánh, mẹ cô chỉ dặn: “Nhẫn nhịn đi, nhẫn nhịn đi.” Nhưng cô đã chịu đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Long Điềm Điềm bật cười, cắn một miếng bánh rán do Lưu Thúy Liên làm, mặc dù hương vị không thể so với quán ăn vặt trước cổng trường nhưng vẫn rất ngon, cô lặng lẽ tận hưởng sự lải nhải đầy yêu thương của người phụ nữ xa lạ này.
Có mẹ thật tốt…
Cả đời trước, cô và mẹ nương tựa lẫn nhau, nhưng dù sống bên nhau bao nhiêu năm cũng vẫn cảm thấy chưa đủ. Dù mẹ cô sống thọ và ra đi thanh thản tại nhà, cô vẫn luôn mong có thể quay lại, đầu thai lần nữa để làm con bà. Nhưng việc chọn đầu thai không dễ, cần rất nhiều tích phân.
Haizzz, nhiệm vụ lần này hoàn thành không biết có đủ điểm không nữa…
Đang suy nghĩ, Long Điềm Điềm bỗng bị kéo mạnh về thực tại.
“Con nói xem! Hả? Cả đêm qua con đi đâu?”
Lưu Thúy Liên không buông tha, túm lấy cổ áo ngủ của cô, không cho cô yên ổn ăn uống, vừa lay vừa chất vấn.
“Bộ quần áo này từ đâu ra? Cha con nói với mẹ rồi đấy! Con có phải quen biết ai bên ngoài không? Hay là… Con với người ta đã…”
“Con với người ta đi thuê phòng rồi đúng không?”
Long Điềm Điềm suýt nghẹn, nụ cười cũng tắt hẳn, lắc đầu: “Không có đâu, cha chỉ đang lừa mẹ thôi. Mẹ cũng tin lời ông ta sao? Hôm qua, ông ta đánh con ngay giữa phố, còn đòi tiền bạn học của con nữa. Con không dám về nhà, nên mới qua nhà người ta ngủ nhờ.”
Lưu Thúy Liên vốn chẳng tin tưởng gì người chồng vũ phu của mình, nên hoàn toàn tin lời Long Điềm Điềm. Mãi đến lúc này, bà mới để ý dấu vết ngón tay mờ nhạt trên mặt con gái.
Bà thở dài: “Ai… thôi ăn nhanh đi. Mỗi ngày cứ nhịn một chút, chờ cha con già rồi là yên ổn thôi.”
Long Điềm Điềm nghe xong câu này suýt sặc, suýt chút nữa tưởng mình vừa xuyên về thời cổ đại. Nhưng hệ thống ngay lập tức giải thích, thật ra nhũ danh của nguyên chủ là “Thiên Thiên”, chỉ là cách phát âm có phần na ná.
Cô vội vàng uống mấy ngụm nước, nuốt trôi miếng bánh còn nghẹn lại, rồi không quay đầu mà nói thẳng với Lưu Thúy Liên: “Rất nhanh thôi, mẹ sẽ không cần phải nhịn nữa. Rất nhanh, ông ta sẽ không thể đánh ai được nữa.”
Lưu Thúy Liên không để ý đến mấy lời linh tinh của con gái, ngược lại còn tò mò hỏi: “Con về nhà với cái cậu nam sinh kia, có chuyện gì không đó?”
Long Điềm Điềm bị giọng nói lớn của mẹ làm đau đầu. Nhà cũ cách âm không tốt, người xung quanh lại thích hóng hớt, nghe được gì cũng thêm mắm dặm muối.
Cô bất đắc dĩ nói: “Mẹ, hay là mẹ lấy loa phát thanh thông báo luôn chuyện con không về ngủ đi?”
Lưu Thúy Liên lập tức đưa tay bịt miệng lại.
Long Điềm Điềm bật cười: “Không có đâu, không phải loại chuyện mẹ đang nghĩ đâu.”
Chợt nhớ đến lời Ngụy Tín Nhiên kể về chuyện Ngụy Tu tin rằng mẹ mình chưa từng rời đi, cô thuận miệng nói thêm: “Mẹ cậu ấy cũng đang ở đó.”
Lúc này, Lưu Thúy Liên mới yên tâm, vội thúc giục cô ăn nhanh lên.
Hôm nay là cuối tuần, không phải đến trường. Ăn sáng xong, Long Điềm Điềm cầm chứng minh thư đi làm thẻ ngân hàng rồi đổi chi phiếu.
Có tiền trong tay, cô không vội vàng mua sắm lung tung mà lặng lẽ về nhà, cùng Lưu Thúy Liên tận hưởng một ngày cuối tuần vui vẻ. Đến thứ Hai, cô lại đi học như thường lệ.
Vốn dĩ, Bạch Chính Quốc phải về vào buổi sáng sau ca đêm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu. Cũng chẳng ai bất ngờ, vì mỗi lần làm xong, ông ta đều tụ tập với đám bạn nhậu. Chỉ cần có rượu, nửa quả cà chua cũng có thể nốc cả cân rượu vào bụng, không về đúng giờ là chuyện quá bình thường.
Long Điềm Điềm vừa đi học, vừa cắn bánh rán Lưu Thúy Liên làm, vị ngon đến mức muốn ăn mãi không ngừng. Nhưng vừa đi ra khỏi con hẻm nhà mình, cô đã thấy Ngụy Tu trong bộ đồng phục học sinh, sạch sẽ và điển trai, đứng trước cửa chờ sẵn.
Nếu là trước đây, thấy Ngụy Tu chủ động tìm đến, Long Điềm Điềm chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ, cô đã quyết định đi một con đường khác, nên chẳng còn cảm xúc gì.
Bị Ngụy Tu từ chối quá nhiều lần, giờ nhìn thấy cậu thôi cũng đủ khiến cô đau đầu. Cô không định để ý đến cậu nữa. Dù sao thì, đến lúc chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô cũng sẽ nhốt cậu lại, giả vờ diễn kịch một chút, hoàn thành nhiệm vụ là được.
Cô làm như không thấy gì, cứ thế đi thẳng.
Nhưng Ngụy Tu bỗng lên tiếng gọi: “Bạch Diệc.”
Trong khoảnh khắc, Long Điềm Điềm không kịp phản ứng rằng cậu đang gọi mình, nên vẫn tiếp tục bước đi. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau, cô mới chậm lại.
Đến trước mặt cô, Ngụy Tu lại gọi lần nữa: “Bạch Diệc.”
Lần này, Long Điềm Điềm mới dừng hẳn, lười biếng ngước mắt nhìn cậu, khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ vốn có. Đôi mắt chỉ hơi hé mở, giọng nói nhạt nhẽo: “Gì?”
Ngụy Tu có chút không quen với thái độ này của cô, khẽ nhíu mày, sau đó đưa ra một chiếc váy trắng đã được giặt sạch từ trong cặp sách.
“Váy của cậu.”
Long Điềm Điềm thản nhiên đáp: “… Tôi bỏ rồi, váy cũng rách cả rồi, vứt đi đi.”
Ngụy Tu thoáng sững sờ, không biết phải phản ứng thế nào. Trong ấn tượng của cậu, Long Điềm Điềm lúc nào cũng mặc váy cũ rách, trông thảm hại, điều kiện gia đình hẳn là rất khó khăn…
Cô nói xong liền rảo bước đi tiếp. Ngụy Tu theo bản năng đưa tay giữ lấy cổ tay cô, nhưng giữ rồi lại không biết nói gì.
Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Về nhà rồi… không có chuyện gì chứ?”
Long Điềm Điềm nhướng mày. Tên này… lẽ nào thuộc dạng ngoài lạnh trong nóng?
Cô bật cười: “Sao thế? Quan tâm tôi à?”
Nụ cười của cô rất đẹp, như hoa nở rộ dưới nắng. Nhưng lần này, nụ cười ấy hoàn toàn khác với dáng vẻ trong sáng, ngây thơ mà cô từng cố gắng thể hiện trước mặt Ngụy Tu.
Nó mang theo một chút trêu chọc, một chút không kiêng nể, ánh mắt nhìn cậu cũng không còn vẻ ngập ngừng, mà trắng trợn đến mức gần như mang theo tính công kích.
Ngụy Tu cau mày, có chút khó hiểu. Còn Long Điềm Điềm thì cười khẽ, tiến sát thêm một chút, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ: “Quan tâm tôi đến mức không nhịn được phải tìm đến tận cửa sao? Hửm?”
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức hơi thở của cô gần như phả lên mặt cậu. Ngụy Tu giật mình, lập tức buông tay, lùi lại mấy bước, vành tai hơi ửng đỏ. Dù chỉ là một chút rất nhạt, nhưng vẫn bị Long Điềm Điềm bắt được.
Cô khẽ cười, đột nhiên hỏi: “Cậu biết tôi thích cậu rồi, đúng không?”
****
Tác giả có lời muốn nói:
Long Điềm Điềm: Biết rồi mà còn tìm đến tận cửa? Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo nhé (?▽?)