Người đàn ông trung niên khỏe mạnh gật đầu: “Hiểu rồi sếp nhỏ, tôi nhất định sẽ phái người đi qua nhìn kỹ những người sống đó, tuyệt đối không để bọn họ vì đồ ăn mà náo loạn.”
Chuyện náo loạn chỉ là nhỏ, thu hút lượng lớn tang thi chạy tới chặn đường mới là lớn.
“Tôi muốn gặp lãnh đạo của các anh!” Sử Ái Linh kêu hai tiếng, đã bị hai binh sĩ lạnh mặt duỗi tay cản lại.
“Các người là do quân đội phái tới cứu vớt chúng tôi đúng không? Vì sao lại đối xử với người dân tay không tấc sắt như vậy? Chẳng phải việc các người nên làm là bảo vệ sinh mệnh và tài sản của dân chúng được an toàn à?”
“Trong vòng ba phút, tôi không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh ồn ào nào nữa.” Người thanh niên lạnh mặt hạ lệnh, mặt non nớt lập tức gật đầu, bước nhanh về phía Sử Ái Linh bị đang bị chặn lại tới.
“Ê bà chị, cô có thể im lặng một tí được không?”
Mặt non nớt lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy chứng nhận, quơ quơ trước mặt cô ta: “Tiểu đội hành động đặc biệt, Địch Nhược Bách. Xin lỗi nhé, chúng tôi không phải là quân đội được phái tới đón tiếp các người đâu.”
“Chúng tôi có nhiệm vụ cần phải xử lý, mang hay không mang theo mấy người, cũng là tự do của chúng ta.”
“Bà chị này, nếu như cô vẫn còn giống như lúc trước, không thể khống chế cảm xúc của chính mình, thường xuyên to mồm thét chói tai, thì chúng tôi đây rất khó mang theo người như cô đi cùng.”
“Cậu nói cái gì?” Sử Ái Linh trừng lớn đôi mắt, lộ ra biểu tình không thể tin.
Trương Dương vội vàng đi ra phía trước, khách khí gật đầu với mặt non nớt Địch Nhược Bách: “Cảm ơn các vị trưởng quan đã viện trợ, cái kia, tôi muốn đi cùng với các vị, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái tới các vị.”
Địch Nhược Bách đánh giá cao mà liếc mắt nhìn Trương Dương một cái: “Có thể, nhưng nếu muốn đi cùng đội ngũ của chúng tôi, thì trong toàn bộ hành trình phải phục tùng mệnh lệnh. Mặc kệ chúng tôi nói cái gì, mọi người đều nhất định phải làm theo, trên đường không được phép đưa ra dị nghị, có làm được không?”
“Có thể có thể, có thể, đồng chí.”
“Về phần…” Địch Nhược Bách chỉ Sử Ái Linh đang ở một bên.
Trương Dương vội vàng dùng sức lắc đâu: “Tôi không thân với cô ta.”
Một câu nói khiến máu thịt trong người Sử Ái Linh lập tức sôi trào, cô ta quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Trương Dương, anh nói cái gì? Anh thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi sao?”
Trương Dương không kiên nhẫn liếc cô ta một cái: “Đều đã lúc nào rồi, cô còn muốn tôi phải thế nào nữa? Về sau đường ai nấy đi đi, chuyện của cô tôi cũng không quản được.”
“Trương Dương!” Sử Ái Linh kêu lên một tiếng bén nhọn.
Địch Nhược Bách vội vàng che lại lỗ tau, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ta: "Nè nè nè, bà chị này, cô có thể khống chế tốt cảm xúc của mình hay không hả? Được, hay là không?”
Sử Ái Linh quay đầu, có chút sợ hãi mà nhìn Địch Nhược Bách.
Cô ta có dự cảm, chỉ cần mình nói ra hai chữ “không thể” thì chắc chắn sẽ bị nhóm người này không chút khách khí xem như rác rưởi mà bỏ lại.
Vì thế cô ta cắn môi, giả vờ bình tĩnh mà gật đầu: “Có, có thể.”
“Được, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.” Địch Nhược Bách duỗi tay làm động tác khóa miệng, mặt không cảm xúc liếc cô ta một cái: “Khống chế tốt cảm xúc chính mình, phải khống chế tốt.”
Địch Nhược Bách nói xong liền quay đầu, đi nhanh về hướng cửa hàng tiện lợi: “Còn hai phút nữa thì hết giờ, mời mọi người lập tức ra khỏi cửa hàng chuẩn bị lên xe, chậm trễ không chờ.”
Người phụ nữ ngồi ở chỗ cửa sổ thứ hai đang ôm chặt con trai khoảng bảy, tám tuổi trong lòng, đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm cầu nguyện chồng mình mau chóng lấy đồ ăn xong rồi trở về.
“Mẹ, mẹ đã nói là chúng ta sẽ đi Thất Hỉ Cốc chơi rồi mà?”
Người phụ nữ trẻ tuổi sờ đầu con trai: “Kế hoạch này phải tạm thời hoãn lại rồi.”