Mấy phút đồng hồ sau, hai chiếc xe Jeep, sáu chiếc xe buýt, một xe tải quân dụng chạy tới trạm xăng dầu ở đối diện cửa hàng tiện lợi.
Xe tải quân dụng ngừng lại trước cửa hàng tiện lợi, quân sĩ mang theo súng tự động nhảy xuống.
Bọn họ nhắm ngay hướng trăm con tang thi xung quanh xe vận tải nhỏ, không tiếng động bắn mạnh.
Không đến ba phút, hơn trăm con tang thi đều nổ đầu ngã xuống đất.
Để lộ ra hai người một nam một nữ trên nóc xe, sợ hãi tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.
“A, a a a!” Sử Ái Linh nhìn sọ não nổ tung trước mặt, máu thịt tang thi giàn giụa, đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi sắc nhọn đến cực điểm.
Trương Dương không thể nhịn được nửa, xoay người vung tay tát một cái lên mặt cô ta: “Đừng kêu nữa!”
Mỗi chiếc xe buýt đều chứa năm đến sáu mươi người, loại thời điểm này không thể để ý đến cái gì là quá tải hay không, dù sao ý của bên trên chính là cứu được thì phải cố mà cứu, di dời mọi người đến khu an toàn.
Lúc này mọi người đều đã bị thu hút tụ lại bên cạnh cửa sổ, nhìn đôi nam nữ trên nóc xe tải kia đang chỉ vào nhau mà mắng.
Mặt non nớt nhảy từ trên xe Jeep xuống, vẫy vẫy tay với hai người, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn: “Ê, ê, nói cho hai người đó. Ông anh, bà chị này? Đừng có phát ra tiếng ồn thu hút tang thi chạy đến đây nữa, đạn của chúng tôi là vô cùng có hạn đó có biết không hả?”
“Đừng có kêu nữa!” Trương Dương dùng sức kéo Sử Ái Linh, vội vàng leo từ trên nóc xe vận tải xuống.
Sử Ái Linh trượt xuống sau, chân vừa đạp lên chồng thi thể của tang thi đã khiến cô ta bị ghê tởm đến mức nôn khan.
“Người trên xe nghe đây. Mỗi nhà phái ra một đại biểu xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi lấy đồ. Hai mươi phút sau tập hợp, nhất định không được tới trễ, bởi vì xe sẽ không phí thời gian chờ một hai người bị bỏ lại đâu.”
Mặt non nớt khống chế âm lượng, đầy vẻ nghiêm túc phân phó.
Theo sau, sáu chiếc xe buýt đều mở ra, mỗi gia đình đều phái ra đàn ông trong nhà, sôi nổi chạy như điên về phía cửa hàng tiện lợi.
“Anh, anh, em nói như vậy đúng không?” Mặt non nớt đi đến trước cửa sổ xe, chớp chớp đôi mắt chó con, lộ ra bộ dạng nịnh nọt.
Một cái tay dài trong xe vươn ra, vỗ nhẹ đầu chó của hắn: “Đi xem hai cỗ thi thể bên kia thế nào.”
“Được rồi.” Mặt non nớt xoay người vung tay lên, dẫn theo hai người khiêng thương binh đi đến một bên cửa hàng tiện lợi, ngồi xổm xem xét hai cỗ thi thể tang thi.
Rất nhanh, mặt non nớt đã chạy bước nhỏ quay lại: “Anh, anh, anh nói có trùng hợp hay không. Hai cỗ tang thi kia là chết trong tay Thiên Nhận, miệng vết thương rất nhỏ.”
“Ai nha, khẳng định là người ra tay vừa mau vừa ác lại vừa chuẩn, chậc chậc. Anh, em khẳng định một trăm phần trăm chính là chị gái nhỏ lúc trước chúng ta gặp qua kia! Suy cho cùng thì Thiên Nhận cũng là anh cho người ta, trên đời này, ngoại trừ Thiên Nhận ra, không còn cái nào có thể làm cho miệng vết thương vừa tuyệt mỹ lại xuất thần nhập hóa đến như thế đâu.”
“Cậu cũng rất biết so sánh nhỉ.” Trong chiếc Jeep bên cạnh thò ra một khuôn mặt anh tuấn khác.
Thanh niên duỗi tay đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt, tức giận đến mức mắt trợn trắng: “Anh cả để cậu đi xem, chính là đã có suy đoán, cậu lèm bèm nhiều lời như vậy làm gì? Có biết mệt hay không hả?”
“Có biết mệt hay không, có biết mệt hay không, cả nhà anh mới mệt ấy!”
Mặt non nớt từng mắt nhìn thanh niên đeo mắt kính gọng vàng: “Tôi nói chuyện với anh tôi, kẻ âm dương quái khí như anh đừng có xen mồm.”
“Sếp nhỏ! Hầm xăng phía sau đã bị người mở ra.” Người trung niên cơ bắp khỏe mạnh sải bước đi đến, chỉ về phía sau trạm xăng dầu.
“Ừm, cố gắng lấy nhiều một chút, đoạn đường đến khu an toàn còn rất dài.”
“Mặt khác...” Người được gọi là "sếp nhỏ" trầm giọng: “Phái người đi vào trông chừng bọn họ.”