Bia Đỡ Đạn Lại Thành "Công" Của Nhân Vật Chính

Chương 6

Là do nhiệt đôk phòng quá cao hay do… Chột dạ?

Khi tiếp xúc với không khí ngoài trời, mồ hôi khô lại làm cho tấm lưng cảm thấy man mát.

Nhiên Khôi tiện tay kéo mạnh cổ áo sau vài lần, để lớp vải ẩm ướt không dính vào da, nét mặt thay đổi không biết từ lúc nào: “Điểm của nhân vật thế nào?”

002 hưng phấn nói: “Luôn là điểm tối đa! Quả nhiên là nguyên chủ, diễn xuất quá đỉnh! Tôi biết cậu đang diễn, nhưng vừa rồi tôi suýt tin rằng cậu thật sự thích nam chính đó!”

Nhiên Khôi nhướng mày, chấp nhận giọng điệu tâng bốc của hệ thống: “Cái tôi muốn chính là mọi người đều nghĩ rằng tôi thích cậu ấy, nếu không thì cốt truyện phía sau sẽ diễn ra như thế nào.”

Xu hướng tính dục của nguyên chủ khác thường, từ lâu anh đã biết mình thích người cùng giới nhưng do sợ gặp rắc rối, anh chỉ đành giấu kín với những người xung quanh.

Là nam chính của thế giới gốc, Vân Duệ dễ dàng hớp hồn cả nam lẫn nữ, mặc kệ đi đến đâu cũng được người ta yêu thích.

Đối mặt với con cưng của trời như vậy, nguyên chủ không biết anh đang ghen tị, ao ước hay là ngưỡng mộ. Anh như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, không kìm lòng được mà bị nguồn sáng này thu hút.

Ngoài tình yêu, nguyên chủ còn có một ý tưởng khá thực tế…

Nếu có thể theo đuổi được nam chính, cho dù cuối cùng không thể ở bên nhau, anh cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Dù sao cậu cả không chỉ rất hào phóng mà còn dẫn nguyên chủ vào thế giới của mình, anh sẽ có thêm cơ hội một bước lên trời.

Nguyên chủ càng nghĩ càng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm thấy cơ hội tốt gần ngay trước mắt nên định lẳng lặng dụ dỗ Vân Duệ, muốn leo lên giường.

Nhưng vấn đề lớn nhất chính là từ đầu đến cuối nam chính lại là trai thẳng, cực kì ghét những người định chơi gay với mình.

Vậy nên nguyên chủ không dám thể hiện rõ ràng sự mến mộ của mình, sợ bị Vân Duệ ghét bỏ đến mức đuổi cùng gϊếŧ tận.

Nhưng anh ta không định bỏ cuộc dễ dàng như vậy, mà là tìm một lối tắt khắc, bắt đầu từ việc làm người hầu nhỏ, săn sóc tỉ mỉ ân cần với Vân Duệ, định khiến cho cậu cả quen dựa vào anh ta, dần dần không thể rời khỏi anh ta.

Trong mắt Nhiên Khôi, nguyên chủ có thể nghĩ ra cách vòng vo này, cũng có thể coi như khá thông minh.

Chỉ tiếc rằng anh ta che giấu tâm tư chưa đủ tốt, tình cảm trong ánh mắt quá rõ ràng, rất nhanh đã bị bạn nối khố của nam chính phát hiện ra manh mối.

Nhiên Khôi không nhanh không chậm quét chiếc xe đạp công, đồng thời nhắm mắt hồi tưởng…

Dựa theo nội dung cốt truyện tiếp theo, Tổ Triển phát hiện tâm tư của “Lục Nhiên Khôi”, sẽ làm như thế nào nữa?

-

“Bây giờ cậu thấy thế nào, còn đau đầu không?”

Đang là giờ cao điểm buổi sáng, trên cầu vượt bị chặn lại một cách kỳ cục.

Trên chiếc xe hơi đang chạy, Vân Duệ ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay Tô Triển gõ trên tay lái, tầm mắt lướt nhanh qua gương chiếu hậu, giống như lơ đãng hỏi một câu.

Ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, tối hôm qua Vân Duệ uống say, bây giờ đầu vẫn còn đau, ngửa đầu lười biếng nói: “Vẫn ổn. Ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, hôm nay vẫn chưa có chuyện gì, xem ra tôi luyện được tửu lượng của mình rồi.”

Ngón tay đang gõ trên tay lái của Tô Triển dừng lại, giọng điệu ngạc nhiên: “Không phải cậu quên chuyện ngày hôm qua rồi đấy chứ?”

Vân Duệ nghe vậy, cuối cùng cũng mở mắt ra, con ngươi tối sầm, vô thức nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

Tổ Triển thấy vẻ mặt của cậu không giống như giả vờ: “Cậu không nhớ thật hả? Là Lục Nhiên Khôi cho cậu uống thuốc giải rượu đó.”

“Lục Nhiên Khôi?”

Cái tên này dạo một vòng ở đầu lưỡi, trong đầu Vân Duệ chậm nửa nhịp mới hiện ra một bóng hình, cho dù là như thế nào cũng không thể nhớ nổi chuyện xảy ra vào tối hôm qua: “Anh ta đến lúc nào? Sao tôi không có ấn tượng gì.”